Tại nơi diễn ra buổi biểu diễn.
Uống Trị là fan số một của Thôi Oánh nên biểu hiện cực kỳ kích động, toàn bộ khán giả đều đang hét lớn để cổ vũ các khách mời trên sân khấu.
Chỉ cần là đến giúp Thôi Oánh, anh ta ủng hộ tất!
Đối với Lư Á Hiên, anh ta lại càng tôn sùng hơn.
Bỗng nhiên, có hai người đàn ông mặc áo sơ mi xuất hiện bên cạnh anh ta, nói nhỏ mấy câu bên tai anh ta, sau khi Uông trị nghe xong thì sắc mặt khẽ thay đổi, lập tức rời khỏi khán đài với hai người kia.
Mười phút sau, bọn họ đi đến một khu đất trống ở bên ngoài, ở đây có một chiếc Minibus đang đỗ.
Hai người đàn ông mặc áo sơ mi kia thấy xung quanh không có ai nên mở cửa sau Minibus ra, bên trong có hai người đàn ông bị trói gô đang nằm như đã ngủ quên.
Uống Trị hỏi: "Hai người kia là đồng lõa của tập đoàn Hoa Thượng mà hai người nói à?"
Người đàn ông mặc áo sơ mi gật đầu, đầy tức giận nói: "Đúng thế, hai người bọn họ là ba con họ Tiền, ông già tên Tiền Kiến Dân, thằng con tên Tiền Hâm, là chó săn của tập đoàn Hoa Thượng!"
"Trước kia hai người họ bôi đen Thôi Oánh đủ đường, lại còn âm mưu hãm hại Lư Á Hiên, nếu không phải anh Giang Nghĩa ra tay kịp thời thì không ai dám nghĩ đến hậu quả."
"Hai tên khốn này, đúng là khiến người ta nhìn thôi đã thấy ghét."
Hai người đàn ông mặc áo sơ mi vừa nghiến răng nghiến lợi nói vừa dậm chân, chỉ muốn lập tức xông lên tát cho hai ba con họ Tiền mấy cái.
Dừng một lúc, người đàn ông mặc áo sơ mi nói: "Vừa nãy tôi nhìn thấy hai ba con bọn họ đang lén lút nên đã đánh ngất đưa đến đây. Anh Uông, tôi tẩn cho đôi ba con chó má này một trận rồi vứt vào thùng rác, có được không?"
Tẩn một trận rồi ném vào thùng rác?
Cứ thế bỏ qua dễ dàng cho bọn họ vậy sao?
Ha ha!
Uống Trị đỏ mắt, cắn răng nói: "Cô Thôi Oánh xinh đẹp mà mất sớm, cô Lư Á Hiên lại gặp phải thủ đoạn hiểm độc, tất cả là lỗi của tập đoàn Hoa Thượng! Hai tên khốn này hại cô Thôi với cô Lư thảm như vậy mà chỉ đánh một trận thôi sao? Tôi không đồng ý!"
Hai người đàn ông mặc áo sơ mi nhìn nhau, cùng nói: "Vậy anh Uông định làm thế nào?"
"Làm thế nào? Còn cần phải hỏi nữa sao?" Uống Trị lạnh lùng hỏi: "Đương nhiên là mạng đổi mạng! Dùng hai cái mạng chó của bọn họ để an ủi linh hồn cô Thôi trên trời.
"Hȧ?!"
Hai người đàn ông mặc áo sơ mi bày ra biểu cảm sợ hãi tột độ.
"Anh Uông, cái giá này có hơi quá thì phải?"
"Giết người là phạm pháp, giết bọn họ thì chúng ta cũng chẳng có kết cục tốt lành gì"
"Anh Uông, bình tĩnh"
Uông Trì hừ lạnh: "Yên tâm đi, tôi sẽ không liên luỵ đến hai người đâu, một mình tôi sẽ làm chuyện này, tất cả hậu quả sẽ do một mình tôi gánh vác, không liên
quan gì đến hai người. Hai người có thể đi được rồi, chuyện còn lại cứ giao cho tôi"
"Anh Uông, anh thật sự muốn giết hai ba con bọn họ à? Vậy anh làm nhanh lên đi, đừng để bị phát hiện.
"Ha hả" Uông Trị cười: "Tôi không chỉ muốn người khác phát hiện mà còn muốn toàn thế giới nhìn thấy hai tên khốn này chết! Được rồi, hai người đi đi, đừng để ai nhìn thấy, tránh bị liên lụy"
Lúc này hai người đàn ông mặc áo sơ mi mới bất lực tránh ra.
Khi hai người bọn họ xoay người rời đi, Uông Trị không nhìn thấy khóe miệng hai người đàn ông mặc áo sơ mi đều nở nụ cười tà ác gian trá.
Tất cả hành vi của Uông Trị đều bị bọn họ kiểm soát.
Hoặc có thể nói tất mọi chuyện đầu diễn ra theo kế hoạch của Tiểu Cảnh, không có gì lệch khỏi quỹ đạo.
Loại fan đầu óc đơn giản, dễ bị kích động như Uông Trị sẽ mang đến nguy cơ cho Lư Á Hiên, Giang Nghĩa và toàn bộ buổi biểu diễn.
Mười lăm phút sau, Lư Á Hiền làm người dẫn chương trình lại lên sân khấu nói mấy câu theo quá trình, giới thiệu khách mời tiếp theo sẽ lên sân khấu sau đó rời khỏi sân khấu.
Bức màn trên sân khấu chậm rãi kéo ra.
Bạn đang đọc truyện mới tại truyenazz.me. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!