Tưởng Y Vân gần như là không nói thêm một câu nào.
Giang Nghĩa mỉm cười nhanh chóng thanh toán tiền phòng trọ: "Chọn hai căn phòng tốt nhất và chuẩn bị bữa tối cho chúng ta"
"Không thành vấn đề, Nhị Tử đưa khách đến căn phòng nước nóng trên tầng ba đi."
Phòng nước nóng là một căn phòng có nước nóng, có thể tắm rửa và uống trà ngay trong căn phòng.
Nước là vật phẩm vô cùng khan hiếm ở những nơi như thế này.
Hơn nữa căn phòng này còn có thể tắm rửa bên trong nên chuyện này đúng là vô cùng hiếm có.
Cậu bé đưa ba người họ lên tầng ba, sau đó mở cửa của hai căn phòng ra.
"Hai căn phòng đó đây ạ" Cậu bé vừa nói xong câu đó thì vội vã chạy xuống dưới tầng.
Song Ngư thở dài: "Tốn mất sáu mươi ba triệu tiền phòng và tiền ăn uống lại phải ở trong một căn phòng như thế này, điều kiện cũng gian khổ thật đấy"
Anh ta nói xong thì nhấc chân đi vào một căn phòng.
Giang Nghĩa nói với Tưởng Y Vân: "Tối nay cứ như vậy đã nhé, có chuyện gì thì cứ để mai thương lượng lại sau."
Anh chuẩn bị nhấc chân bước vào trong phòng thì lại bị Tưởng Y Vân kéo lại!
"Sao vậy?"
Tưởng Y Vân nói: "Anh còn hỏi làm sao nữa á? Anh yên tâm để một cô gái ở một mình một phòng trong một hoàn cảnh vừa xa lạ vừa tồi tệ như thế này à?"
"ẶC..."
Tưởng Y Vân tiếp tục nói: "Đêm nay anh và tôi ở cùng một phòng để bảo vệ tôi. Tôi ngủ trên giường còn anh ngủ dưới đất đi"
Cô ấy không để Giang Nghĩa có thời gian để phản đối mà thẳng tay kéo anh vào trong phòng luôn, vừa vào trong phòng thì cô ấy cũng trở tay đóng cửa lại.
Khỏi phải nói đúng là Tưởng Y Vân không biết hai chữ “rụt rè” là cái gì.
Vừa vào phòng Tưởng Y Vân bắt đầu xem xét hoàn cảnh xung quanh một vòng, cô ấy cảm thấy hơi tuyệt vọng vì điều kiện nơi này đúng là kém đến mức không thể kém hơn được nữa.
Trên giường còn phủ một lớp bụi.
Bước lên sàn còn phát ra tiếng cọt kẹt cọt kẹt.
Còn về nhà tắm có thể tắm kia cũng rất rách rưới, vết rỉ sét cũng loang lổ, cô ấy vừa nhìn đã không muốn chạm vào rồi.
Trong thành phố mà có một nơi như thế này, cho dù giá phòng một đêm chỉ có một trăm năm mươi nghìn thì chắc gì người ta đã muốn ở.
Mà ở đây lại thu sáu mươi ba triệu tiền phòng.
Đi đâu để nói lý lẽ bây giờ?
"Trời ạ.." Tưởng Y Vân thở dài: "Tôi thà không tắm một tháng chứ không thèm tắm ở một nơi như thế này, tôi cứ có cảm giác ở đây càng tắm sẽ càng bẩn đấy?"
Cô ấy vừa nói vừa đi đến bên cạnh giường sau đó bắt đầu giũ chăn để chiếc chăn trông có vẻ sạch sẽ hơn một chút.
Trong lúc cô ấy đang dọn dẹp thì Giang Nghĩa cũng đi kiểm tra phòng một lượt để xác định không có vấn đề gì.
Sau một lát bên ngoài truyền đến tiếng đập cửa.
Giọng nói non nớt của cậu bé truyền đến: "Quý khách, thức ăn đã được đưa tới rồi.
Giang Nghĩa đi qua mở cửa thì thấy cậu bé kia đang nâng một cái khay trong tay, trên khay có bày thức ăn gồm ba món ăn một món canh và hai bát cơm: "Cảm
on."
Anh bưng thức ăn vào trong rồi trở tay đóng cửa lại.
Tưởng Y Vân nhanh chóng đi đến: "Cuối cùng cũng có thể ăn tối rồi đúng không? Tôi sắp chết đói tới nơi rồi.
Vì đã được chữa trị trong một khoảng thời gian nên thật ra bệnh kén ăn của Tưởng Y Vân đã đỡ hơn nhiều rồi. Về cơ bản thì cô ấy có thể ăn cơm bình thường được rồi, bây giờ vừa thấy người ta bưng thức ăn lên thì không nhịn được đi đến muốn ăn.
"Chờ một lát đã.
Giang Nghĩa không ăn ngay mà dùng ngân châm kiểm tra thức ăn, sau đó anh xác định những món ăn này không có vấn đề gì cả.
"Có phải anh cẩn thận quá rồi không đấy?" Từ trước đến nay Tưởng Y Vân đều không ra khỏi nhà nên cô ấy không ủng hộ hành vi cẩn thận đến mức thái quá như thế của Giang Nghĩa.
"Được rồi, món ăn này không có vấn đề gì nên có thể ăn được."
Giang Nghĩa kiểm tra xong, anh và Tưởng Y Vân bưng bát cơm của mình lên sau đó bắt đầu ăn.
Phải nói rằng chỉ cần người ta đang đói thì có đưa những món bình thường nhất họ cũng cảm thấy món ăn đó quý giá và ngon miệng.
Ba món ăn một món canh nhìn vô cùng đơn giản nhưng Tưởng Y Vân lại cảm thấy món này ăn rất ngon.
Sau khi ăn hết tất cả mọi thứ, Tưởng Y Vân đặt bát đũa xuống bắt đầu dụi dụi mắt lại còn ngáp một cái: "Trời ơi đột nhiên buồn ngủ quá đi mất, có thể đã mệt mỏi cả một ngày nên khi ăn no xong là muốn đi ngủ ngay.
Cô ấy không cởi tất và giày mà bò thẳng lên trên giường.
"Tôi đi ngủ trước đây, anh đừng có làm bậy đấy Giang Nghĩa"
Nói thì nói như vậy thôi nhưng thật ra cô ấy lại hy vọng Giang Nghĩa làm bậy.
Tưởng Y Vân nhanh chóng chìm vào giấc ngủ, ngủ say như chết.
Giang Nghĩa cười khẽ, anh trải chăn đệm ra sàn sau đó cũng nằm xuống ngủ.
Thời gian trôi qua từng chút một.
Ánh trăng lên cao chiếu xuyên qua ô cửa sổ rơi trên sàn nhà, trông có vẻ ảm đạm đến đáng sợ.
Sau đó dưới tình huống không ai phát hiện ra...
Ken két, ken két.
Khóa cửa của căn phòng bị mở ra.
Ngay sau đó hai người đàn ông vóc dáng vạm vỡ tay cầm dây thừng và dao bước vào trong căn phòng, rón rén đi đến bên cạnh giường.
Hai người nhìn nhau.
Một người trong đó nhỏ giọng nói một câu: "Nam giết, nữ trói."
Bạn đang đọc truyện mới tại Truyện azz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!