Lọc Truyện
Từ ngày 03/08/2024: TruyệnAzz sẽ chuyển sang dùng tên miền truyenazz.me.Mong các bạn tiếp tục ủng hộ chúng mình và nhớ tên miền mới này nhé truyenazz.me

Truyện Chiến Thần Tu La - Giang Nghĩa

 

Một nhóm bốn người tiếp tục lên đường. 

Trên đỉnh đầu là nắng gắt, dưới chân là cát nóng hầm hập, thỉnh thoảng còn phải cẩn thận có thể sẽ xuất hiện cát chảy ở khắp nơi, chặng đường dài hơn một tiếng đồng hồ này đã giày vò bọn họ nhiều rồi. 

Giang Nghĩa và Song Ngư tập luyện trong môi trường khắc nghiệt quanh năm, ngoài việc thấy hơi mệt ra thì vẫn ổn. 

Lưu Hồ Tử là người bản địa nên cũng chịu đựng được. 

Chỉ có Tưởng Y Vân là vất vả nhất, cô ấy thở hổn hển, cả chặng đường đã uống rất nhiều nước nhưng vẫn sắp bị giày vò đến nỗi không chịu nổi nữa. 

Một nữ sinh yếu đuối như cô ấy, bảo cô ấy đến một nơi như thế này đúng là làm khó cho cô ấy quá. 

Cũng may cô ấy đã dựa vào một chút ý chí ngoan cường cuối cùng nên vẫn có thể kiên trì được tiếp. 

Sau nửa tiếng đồng hồ, bọn họ dừng chân. 

Hiện tại bọn họ đã đi đến khu vực biên giới bão cát, tuy là rìa nhưng vẫn có thể cảm nhận được cảm giác đau đớn khi bão cát tạt vào mặt, tiến thêm nữa sẽ là nơi tập trung bão cát. 

Quả nhiên Lưu Hồ Tử không nói dối, muốn đến đó trong tình hình bão cát mạnh thế này vốn là một chuyện không thể. 

Bão cát mạnh đó cũng đủ để xé người ta thành mảnh vụn! 

Lưu Hồ Tử nhìn về phương xa rồi nói: “Cây sinh mệnh đang nằm trong mắt bão cát, đó là cái cây khiến người ta kính sợ. Truyền thuyết kể rằng mọi sinh linh trên vùng đất sa mạc này sau khi chết đi, linh hồn đều sẽ quay trở về cây sinh mệnh, lại được cây sinh mệnh chuyển kiếp đầu thai. Cây sinh mệnh chính là mẹ của 

tất cả linh hồn trên sa mạc này, vô cùng vĩ đại. 

Song Ngư kiễng chân, nheo mắt nhìn vào bên trong bão cát: “Trong đó có cây thật sao? Sao tôi chẳng nhìn thấy gì vậy nhỉ?” 

Lưu Hồ Tử cười nói: “Bão cát mạnh như thế, cậu chỉ có thể thấy được ma thôi. Đợi đi, đợi đến khi bão cát nhỏ lại, chúng ta sẽ có thể đi tiếp, sẽ thấy được phong thái của cây sinh mệnh. 

Thời gian sau đó, bọn họ chỉ có thể ngồi dưới đất, kiên nhẫn chờ đợi. 

Sốt ruột cũng vô ích. 

Bão cát sẽ không vì họ sốt ruột mà nhỏ lại. 

Tưởng Y Vân cũng đã thấm mệt thật rồi, cô ấy tựa luôn vào lòng Giang Nghĩa rồi ngủ thiếp đi, ngủ được một lúc... 

Đột nhiên Lưu Hồ Tử hét toáng lên: “Bão cát nhỏ rồi!” 

Giang Nghĩa và Song Ngư lập tức xốc lại tinh thần, quan sát kỹ, đúng như những gì Lưu Hồ Tử nói, bão cát kia đã trở nên rất nhỏ rồi, thậm chí bọn họ đang ở ngoài rìa cũng chẳng cảm nhận được sự uy hiếp từ bão cát. 

Lưu Hồ Tử cười nói: “Đúng là may mắn quá, mới đợi khoảng bốn mươi phút đã đợi được đến lúc bão cát nhỏ đi rồi, như thể mọi chuyện đã có ông trời an bài vậy, biết đâu cây sinh mệnh cũng đang đợi chúng ta thì sao!” 

Không nhiều lời, Giang Nghĩa bế Tưởng Y Vân lên, bọn họ chạy về phía cây sinh mệnh. 

Người ta hay nói nhìn núi cưỡi chết ngựa, khoảng cách này nhìn thì gần đấy nhưng thực tế lúc chạy lại rất xa. 

Cả đám Giang Nghĩa mất khoảng hai mươi phút mới chạy được từ rìa bão cát đến mắt bão cát, vừa đi vào trong mắt bão cát, bão cát đã hoàn toàn biến mất không thấy đâu. 

Phong cảnh ở bên trong mắt bão cát khác hoàn toàn với bên ngoài, nơi này là một vùng đất xanh, hoa nở từng đoá từng đoá một, tràn đầy sức sống. 

Nằm giữa vùng đất xanh này, quả nhiên có một cái cây đang sinh trưởng. 

“Đây... Đây chính là cây sinh mệnh sao?” Song Ngư nhìn cái cây trước mặt mình, không khỏi nghi ngờ. 

Trong tưởng tượng của anh ta, cây sinh mệnh sẽ là một cái cây cổ thụ khổng lồ, cành lá xum xuê, nhưng cái cây trước mặt anh ta cũng chỉ cao khoảng ba bốn mét, không có quá nhiều cành, lác đác vài ba chiếc lá. 

Nhìn thế nào cũng thấy một cây cỏ dại mọc ở ven đường, chẳng có chút nào giống dáng vẻ của cây sinh mệnh cả? 

Lúc này, Lưu Hồ Tử đi đến trước cái cây, ông ta hết sức thành kính quỳ xuống, nghiêm túc dập đầu vài cái, lẩm bẩm tiếng thổ dân trong miệng, giống như đang cầu nguyện, cầu phúc vậy. 

Giang Nghĩa thả Tưởng Y Vân xuống rồi cùng nhìn cái cây trước mặt. 

Tưởng Y Vân nói: “Người ta hay bảo không nên đánh giá qua vẻ bề ngoài, cái cây này cũng không thể chỉ nhìn vẻ bề ngoài được, tuy bề ngoài của cây sinh mệnh không có gì đặc biệt nhưng nó lại có sức cảm hoá mạnh mẽ. Chỉ đứng ở đây thôi, tôi cũng cảm thấy rất ấm áp, giống như từ địa ngục lên đến thiên đường vậy. 

Song Ngư nhún vai: “Có sao? Tuỳ mọi người nói sao cũng được, tóm lại đây là cây sinh mệnh sao? Ok, chúng ta cần mộc Ngũ Hành thì phải lấy từ trên thân cây của nó” 

Nói xong, Song Ngư đi đến bên cạnh cái cây, anh ta giơ tay nắm vào một cái cành rất nhỏ, sau đó dùng sức bẻ. 

Theo như suy nghĩ của anh ta, cành cây nhỏ như thế, chắc sẽ rất dễ bẻ. 

Nào ngờ... 

Song Ngư đã dùng hết sức bình sinh nhưng vẫn không thể nào bẻ gãy được cành cây, cành cây này cứng như sắt thép vậy, hay nói một cách khác, nó còn cứng hơn cả sắt thép nữa! 

“Sao có thể?” 

Song Ngư giật mình, anh ta chưa từng bắt gặp việc nào kỳ lạ thế này. 

Lên google tìm kiếm từ khóa truyenazz để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!

Nhấn Mở Bình Luận
Tham gia group Facebook: Phố Truyện - Đọc truyện chữ mới nhất để đọc truyện sớm nhất và yêu cầu truyện mà bạn muốn!
Các bạn thông cảm vì website có hiện quảng cáo để vận hành và duy trì
Mọi người vẫn ủng hộ chúng tớ để ra chương sớm nhất nhé!