Không đợi Giang Nghĩ lên tiếng, Tưởng Y Vân ở bên cạnh đã giải thích: “Sư phụ tôi có tu vi cao thâm và đức hạnh cao thượng, thường xuyên có thể thả hồn bay lên trời cao và nói chuyện với các chư thiên, thần và phật.
“Mới tối ngày hôm qua, ngay lúc sư phụ thả hồn đã gặp mặt Thiên Thần
“Thiên Thần nói với sư phụ rằng bởi vì vẫn chưa tóm được kẻ ác độc trong bộ tộc khiến ông ấy vô cùng tức giận. Cùng lúc đó, Thiên Thần không nỡ nhìn thấy người vô tội bị lửa thánh thiêu cháy đến chết”
“Bởi vì tận mắt chứng kiến quá nhiều người vô tội chết đi nên Thiên Thần mới sinh lòng thương hại.
“Do đó Thiên Thần đặc biệt nhờ sư phụ hỗ trợ, truyền lại phép tiên giải trừ bệnh đốm lạ cho ông ấy, để sư phụ thay ông ấy hóa giải tai họa này cho bộ tộc!” Mọi người nghe thế đều trợn mắt há mồm.
Thiệt hay giả thế?
Nghe có vẻ như tán phét nhưng ở đây không có ai dám đứng ra phản bác, suy cho cùng không ai biết bộ tộc với niềm tin mãnh liệt này sẽ đưa ra quyết định thế
nào.
Chỉ có trưởng tộc thầm hiểu rõ chàng trai trước mắt này chính là một tay giả thần giả quỷ giống hệt ông ta.
Gì mà thả hồn lên tận trời xanh chó má? Gì mà Thiên Thần chó má gì chứ?
Chính trưởng tộc là người nói vớ va vớ vẩn, không ngờ lại chạm mặt với Giang Nghĩa còn mặt dày hơn mình, thế mà dám nói mình đã nói chuyện với Thiên Thần, còn luyện tập được phép tiên vô cùng viển vông như thế.
Có điều trưởng tộc không dám vạch trần Giang Nghĩa.
Bởi vì vạch trần anh chẳng khác nào đang vạch trần chính mình.
Ông ta dựng râu trừng mắt, nói với vẻ không vui: “Ơ hay xin hỏi thầy, ý của cậu là... Thiên Thần thấy có quá nhiều người trong bộ tộc chết thảm nên sinh lòng thương xót, cho nên trong tình huống vẫn chưa tìm ra kẻ thủ ác sau màn, Thiên Thần đã truyền phép tiên cho cậu, để cậu hóa giải bệnh đốm lạ thay người đúng không?”
Giang Nghĩa khom người bái thật sâu: “Đúng là như thế.
Trưởng tộc nghĩ đến một câu “Đờ mờ”, thế nhưng lời đến khóe môi thì ông ta đã ngăn lại kịp.
Ông ta hung dữ nói: “Tôi là trưởng tộc của bộ tộc, lúc trước Thiên Thần đã từng báo mộng cho tôi. Tại sao lần này người không báo chuyện quan trọng như thế với tôi là lại còn một người thầy là cậu chứ?”
Đám người Giang Nghĩa đã có đáp án cho vấn đề này từ lâu.
Tưởng Y Vân nói bằng giọng khinh thường: “Là vì tu tập phép tiên cần tuệ căn, mặc dù tài năng trời phú của trưởng tộc xuất chúng nhưng vẫn chưa đạt trình độ tu luyện phép tiên. Chỉ có sư phụ của tôi mới có tư chất tu luyện phép tiên, cho nên Thiên Thần mới cố tình nhờ sư phụ tôi giúp đỡ.
Những lời này đã khiến trưởng tộc suýt chết vì tức.
Chẳng những nó giải thích vì sao Thiên Thần lựa chọn Giang Nghĩa, còn giảm uy tín của trưởng tộc một phen.
Ông ta cắn răng: “Hừ, sao tôi có thể tin lời cô nói có đúng sự thật hay không”
Song Ngư đứng bên cạnh bèn cười, nói: “Có thật không thì thử sẽ biết. Nếu sư phụ tôi có thể hóa giải hết bệnh đốm lạ thì chẳng phải là người nhận sự ủy thác của Thiên Thần và học tập phép tiên hay sao?”
Anh ta đã nói đến nước này, trưởng tộc không còn cách nào khác.
Ông ta không tình nguyệt đặt bó đuốc lại, sau đó vẫy tay: “Mang một bệnh nhân mắc chứng bệnh đốm lạ đến đây!”
“Vâng ạ!”
Một bệnh nhân mắc bệnh đốm lạ nhanh chóng đi đến.
Trưởng tộc rất xấu bụng, ông ta tìm một người bệnh trong tình trạng nguy kịch, đã bên bờ vực sinh tử. Khác với những người bệnh vừa mới bị lây nhiễm, hai tay người này chảy mủ, thối rửa, thậm chí không còn chỗ da thịt nào là tươi mới cả.
Đã đến nước này thì cứu bằng cách gì?
“Thầy, người này còn cứu được không?”
“Được chứ” Giang Nghĩa tràn đầy tự tin.
Trưởng tộc sờ râu mép, nhìn về phía đám người Tiêu Uân. Tiêu Uân khẽ lắc đầu, ý nói là: Người bệnh này sẽ không thể trị hết, không cần phải lo.
Tiêu Uân rất tự tin về chất độc của mình.
Nếu là người thường sẽ bó tay hết cách nhưng Giang Nghĩa lại khác.
Ngoài bột Phệ Tâm ra, không có loại độc nào mà anh không giải được!
Đêm qua, Giang Nghĩa đã chuẩn bị xong phương án trị liệu thích hợp, hơn nữa cũng đã chuẩn bị thuốc xong xuôi.
Lúc này anh không hề hoang mang lấy Thần châm Biển Thước ra, ghim ba mươi sáu châm cho bệnh nhân, sau đó đắp thuốc đã chuẩn bị trước lên cánh tay người nọ rồi dùng băng để bỏ lại.
“Chuẩn bị giúp tôi một thùng nước nóng”
“Được!”
Rất nhanh, một thùng nước nóng được mang đến. Giang Nghĩa đặt hai tay bệnh nhân vào trong nước nóng, hai đầu cánh tay bất ngờ bốc lên khói trắng, tạo thành từng tiếng xì xì.
Bệnh nhân đau đớn đến mức suýt ngất đi, ba phen mấy bận muốn giãy dụa tránh thoát nhưng đã bị đám người Song Ngư nhấn xuống.
Khói trắng dần dần ít đi.
Hai mươi phút sau.
Giang Nghĩa lấy đôi tay của bệnh nhân ra rồi gỡ hết châm xuống, cuối cùng cởi hết băng gạc ra khỏi tay người đó.
Một kỳ tích đã xảy ra.
Bạn đang đọc truyện mới tại truyenazz.me. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!