Trưởng tộc nhìn về phía Tiêu Uân trong đám người thì chỉ thấy vẻ mặt kinh ngạc của Tiêu Uân, vốn chẳng ngờ đến thật sự có người giải được bệnh đốm lạ, thật sự giống như phép tiên.
Nhưng bọn họ vô cùng hiểu rõ phép tiên hoàn toàn không tồn tại, Giang Nghĩa có thể giải trừ bệnh đốm lạ hoàn toàn là nhờ tìm thấy phương pháp chữa trị hoặc thuốc giải mà thôi.
Giờ thì phiền phức rồi.
Giang Nghĩa thật sự trị được bệnh đốm lạ, do đó trưởng tộc không thể không tin những lời vớ vẩn của anh, nào là “người nhận sự ủy thác của Thiên Thần” các kiểu, phải tin hoàn toàn.
Trước đó chính trưởng tộc đã dùng mánh khóe này gạt người khác để kiếm tiền.
Giờ thì hay rồi, ông ta lại làm áo cưới cho người khác. Giang Nghĩa lợi dụng việc chữa khỏi bệnh đốm lạ để thu hoạch sự tin tưởng từ người dân của bộ tộc, hiện giờ niềm tin của mọi người đối với anh còn vượt xa trưởng tộc.
Như vậy sau này ông ta còn kiếm tiền kiểu gì?
Trưởng tộc nhìn Giang Nghĩa, phẫn nộ mà không dám nói gì.
Điều ông ta hy vọng nhất lúc này đó là Giang Nghĩa sẽ không tham lam, mọi người có thể kiếm tiền cùng nhau, bởi vì ông ta nghĩ chắc chắn anh đến cũng vì kiếm ăn như mình.
Chỉ cần đôi bên có thể hòa đàm thành công, cùng lắm ông ta hy sinh một số lợi ích là được.
Nghĩ thông suốt chuyện này, trưởng tộc bèn chắp tay với Giang Nghĩa, mỉm cười và nói: “Ôi chao, thầy đúng là người nhận ủy thác của Thiên Thần, đúng là
người được Thiên Thần phái đến để giải quyết vấn đề giúp người trong bộ tộc. Bệnh đốm lạ đã được giải, người dân được cứu rồi! Cảm ơn thầy, cảm ơn thầy rất nhiều”
Ơ ông ta diễn hay thật.
Song Ngư khinh thường nói: “Ông xem người ta cảm ơn bằng cách nào? Trưởng tộc, lời cảm ơn của ông hơi giả dối quá, không thành tâm chút nào.”
Các người dân trong tộc đều quỳ xuống cảm ơn.
Sắc mặt trưởng tộc càng khó coi hơn.
Ông ta biết rõ Giang Nghĩa đang giả thần giả quỷ, nhưng đã đến nước này, ông ta không thể vạch trần anh được, đúng là khó chịu.
Trưởng tộc bất đắc dĩ quỳ xuống ở trước mặt mọi người, sau đó dập đầu với anh, cảm ơn anh vì đã chữa bệnh cho người trong tộc mình.
Tình cảnh vô cùng buồn cười.
Tố chất tâm lý của Giang Nghĩa rất tốt, vẻ mặt anh không thay đổi nhưng Tưởng Y Vân thua xa anh, thế nên cô ấy bèn bật cười ha ha, không kìm chế được biểu cảm trên mặt.
Tiếng cười ấy khiến trưởng tộc càng tức giận hơn, nắm chặt hai tay lại, ánh mắt tràn đầy căm hận.
Sau khi quỳ lạy xong, ông ta mới từ từ đứng dậy.
Song Ngư lập tức nói: “Trong bộ tộc còn bao nhiêu người mắc bệnh đốm lạ thì đều gọi đến đây đi, hôm nay sư phụ tôi sẽ dùng phép tiên chữa bệnh giúp cả bộ tộc các người!”
Lời này khiến mọi người đều thay đổi sắc mặt.
Chẳng cần thông báo triệu tập, những người mắc bệnh đốm lạ đã chạy đến, sau khi nghe tin có người nắm giữ phương pháp chữa trị căn bệnh oái ăm này, họ
đã nhanh chóng đợi ở hiện trường.
"Tôi, tôi mắc bệnh đốm lạ, xin thầy hãy chữa cho tôi."
"Thầy ơi, con trai tôi cũng mắc phải căn bệnh này, cầu xin thầy hãy trị cho nó."
"Bà nội của tôi đã bị căn bệnh này hành hạ suốt cả tuần qua, hai tay không thể động đậy, xin thầy hãy cứu bà nội của tôi."
Những người bị bệnh đốm lạ lần lượt đứng dậy.
Song Ngư và Tưởng Y Vân vội vàng duy trì trật tự, bảo mọi người xếp hàng ngay ngắn theo mức độ từ bệnh nặng đến bệnh nhẹ, sắp xếp từng bước về sau.
Sau đó có người mang ghế đến cho Giang Nghĩa, anh cứ ngồi chữa bệnh cho mọi người.
Từ người này đến người khác, trình độ y thuật của Giang Nghĩa rất xuất sắc, anh vừa vươn tay ra thì đã chữa khỏi cho bệnh nhân bằng tốc độ nhanh đến chóng mặt, cực kỳ hiệu quả, làm người khác tấm tắc lấy làm kỳ lạ.
Mặc dù du khách không được thấy màn đốt lửa thánh nhưng khi chứng kiến một màn kỳ tích của y thuật cũng xem như không uổng công chuyến đi này.
Trưởng tộc vẫn đứng bên cạnh hỗ trợ Giang Nghĩa, lúc đầu ông ta vẫn miễn cưỡng giữ nụ cười trên môi, dần dà về sau sắc mặt ngày càng trở nên khó coi.
Khi từng bệnh nhân được chữa khỏi, đồng nghĩa với việc kế hoạch của trưởng tộc đã bị phá hủy hoàn toàn.
Nếu bệnh đốm lạ được chữa khỏi, vậy sau này ai còn chủ động yêu cầu được lửa thánh thiêu đốt nữa? Không còn lửa thánh thiêu đốt nữa thì chắc chắn số lượng du khách đã tuột dốc không phanh.
Đến lúc đó ông ta kiếm tiền bằng cách nào?
Trưởng tộc càng nghĩ càng khó chịu, sau đó trưởng tộc nhìn Giang Nghĩa bằng ánh mắt như thể có thể ăn thịt người.
Có điều ở trước mặt bao người, ông ta không thể làm gì anh cả.
"Phải nhẫn nại!" Trưởng tộc không ngừng thuyết phục chính mình.
Bạn đang đọc truyện mới tại Truyenazz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!