- Đội ngũ tuần tra quá dày, chúng ta không cách nào yên lặng đi qua.
Eve cau mày, nhẹ cắn môi, vẻ mặt đầy khó xử:
- Vậy phải làm sao bây giờ?
- Cũng không còn cách nào, chỉ có thể trở về.
Giang Nguyên thoáng trầm ngâm một chút, khẽ gật đầu một cái.
Trở về?
Eve sửng sốt, nghi ngờ hỏi.
- Ừm, trở về.
Căn cứ phong động Long Sơn, mấy canh giờ trước không có bóng người, bây giờ đang có một đội ngũ mấy trăm người đang tập trung trên mảnh sân nhỏ trước cửa động.
Hoàng Văn Hiên đứng đằng trước nhất, nhìn cửa hang đen thui, ánh mắt lóe lên sự sợ hãi, hít một hơi thật sâu, sắc mặt nhanh chóng trấn định lại.
Quay đầu nhìn mấy trăm người đằng sau, sau đó vung tay lên:
- Lên đường.
- Rõ.
Tiếng trả lời đồng loạt vang lên. Đội ngũ chia thành hai hàng nối đuôi nhau tiến vào thế giới phong động Long Sơn.
Trong đội ngũ, tất cả đều đeo những cái túi thật to, đi kèm là những chiếc xe đẩy. Bên trong chất đầy mọi thứ, từng chiếc một tiến vào thế giới phong động Long Sơn.
La Thiên Minh cũng chậm rãi bước đến bên cạnh Hoàng Văn Hiên, nhìn từng đội ngũ một biến mất bên trong phong động Long Sơn, ánh mắt lóe lên sự cảm khái, nhìn Hoàng Văn Hiên nói:
- Ông chắc chắn sẽ vào lại bên trong sao?
- Đúng.
Hoàng Văn Hiên gật đầu:
- Tôi quen thuộc với tình huống bên trong nhất, cũng là người có kinh nghiệm nhất ở đây.
- Hơn nữa.
Hoàng Văn Hiên ngang đầu nhìn ánh mặt trời rực rỡ, giọng nói có chút kiên quyết:
- Vốn tôi phải là người ở lại bên trong. Vì thế, bây giờ tôi nhất định phải quay trở lại.
Nhìn vẻ mặt của Hoàng Văn Hiên, La Thiên Minh chậm rãi gật đầu, vỗ vai Hoàng Văn Hiên, nói:
- Được rồi, tôi cũng không tranh với ông nữa. Ông nhất định phải cẩn thận.
Hoàng Văn Hiên gật đầu, xoay người nhìn cây cột ranh giới trên mảnh đất trống, nhìn cái máy thu hình trong đó, ưon ngực, chỉnh lại huy chương Thiên Y trên ngực mình, giơ tay lên chào, sau đó bước vào bên trong động.
Cách xa ngàn dặm, Từ Khải Liễu ngồi trong phòng làm việc, nhìn cảnh tượng trên màn hình, hơi thẳng người. Cho đến khi bóng người Hoàng Văn Hiên biến mất bên trong phong động Long Sơn, lúc này mới trầm giọng nói:
- Tình huống động viên như thế nào?
- Từ khi Thiên y chiếu lệnh được phát ra, trước mắt đã có hơn mười thế gia và môn phái hưởng ứng, phái các cao thủ tập trung tại phong động Long Sơn.
Lưu Mộc Dương nhìn ipad trong tay, trầm giọng đáp lại:
- Tổ bảy người cũng đã nhận được yêu cầu của chúng ta, hơn nữa còn tiến hành hưởng ứng kịp thời. Trước mắt đã có một đội đặc chủng bắt đầu di chuyển đến Long Sơn, tiếp viện phòng ngự.
- Quân khu chung quanh cũng đã trong tình trạng báo động, tùy thời ứng đối.
- Được.
Từ Khải Liễu hài lòng gật đầu, sau đó nói:
- Mau gửi thông báo cho Cổ môn.
- Gửi thông báo cho Cổ môn?
Lưu Mộc Dương hơi sửng sốt.
- Đúng, gửi cho Lưu Phong và Tôn Diệu Nguyệt mỗi người một bản.
Từ Khải Liễu nói:
- Chúng ta có động tác lớn như vậy, Cổ môn cũng không thể không có ứng đối, cứ gửi thông báo cho bọn họ. Nếu bọn họ dám khơi mào gây rắc rối vào lúc này, bọn họ sẽ phải biết hậu quả.
- Vâng.
Lưu Mộc Dương gật đầu đáp.
Dứt lời, Từ Khải Liễu quay sang nhìn Liêu Long Căn, nói:
- Lão Liêu, ông phụ trách giám sát ban Hậu cần, nhất định phải đảm bảo tài nguyên đầy đủ, tùy thời cung ứng cho đội đặc nhiệm ở phong động Long Sơn, đốc thúc bọn họ sản xuất nhiều hơn các trang thiết bị thích hợp dùng dưới đất.
- Ngoài ra, chúng ta cũng nên phái nhiều thành viên dự bị của ngoại viện đến phong động Long Sơn.
Nói đến đây, Từ Khải Liễu nhẹ nhàng thở dài:
Bạn đang đọc truyện mới tại truyenazz.me. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!