- Hơn nữa ... Thường ủy Giang có thể chưa tới ba mươi mà bước vào cảnh giới Thiên vị cấp hai ... Nếu không có chút thủ đoạn đặc biệt, làm sao đạt được tới bước này? Trưởng ban Hoàng cứ yên tâm đi!
Được rồi ... Ôi ... Cũng không thể để vị tiểu gia này xảy ra vấn đề gì. Nếu xảy ra vấn đề, đánh mất trụ sở chỉ là việc nhỏ, viện trưởng thế nào cũng cho tôi toi mạng!
Nhìn vị trưởng ban Hoàng này lo lắng như thế, phó chủ nhiệm Lý vội vàng trấn
an:
Trưởng ban Hoang, đừng lo ... Không phải Thường ủy Giang còn có chỗ dựa là vị điện hạ Cửu Vĩ kia sao, không xảy ra chuyện gì đâu!
- Được rồi ... Hy vọng là thế đi!
Hoàng Văn Hiên cũng chỉ có thể tự an ủi mình.
Lúc này, trong phòng nọ, Y Phù đang cẩn thận đứng điều chỉnh nhiệt lượng. Thú Thần Bát bên trên bếp cũng từ từ tỏa ra mùi thơm mê người!
Giang Nguyên khoanh chân cúi đầu nhắm mắt, chỉ có chỗ bụng dưới chậm rãi phập phồng, yên tĩnh tới cực điểm. Mà quanh thân hắn lại có thêm một dòng xoáy linh khí khổng lồ đang phát ra tiếng rít rất nhỏ, chậm rãi xoay tròn.
Không bao lâu sau, tiếng hít thở của Giang Nguyên từ từ to lên, cả dòng xoáy linh khí cũng bắt đầu từ từ tiêu tán.
Đợi đến khoảng nửa giờ sau, cả dòng xoáy linh khí tiêu tán gần hết, lúc này hắn mới chậm rãi mở mắt.
- Đúng lúc thật ...
Y Phù bên cạnh thấy Giang Nguyên mở mắt, lúc này liền đưa tay bưng Thú Thần Bát, đổ thuốc trong bát vào một cái chén lớn, đưa cho Giang Nguyên, nói:
- Chậm rãi uống đi, cẩn thận nóng!
- Vâng ...
Giang Nguyên gật đầu, nhận bát thuốc, thổ phù phù mấy hơi liền chậm rãi uống cả bát thuốc.
Thấy thuốc đêm nay đã bị uống hết, sắc mặt Giang Nguyên dần dần bắt đầu đỏ lên. Một luồng hơi thở nồng đậm chậm rãi tràn ra từ trong cơ thể hắn.
Y Phù vội vàng tắt bếp, sau đó thu thập đồ vật sang một bên, đế Giang Nguyên có càng nhiều diện tích hơn.
Quả nhiên, chỉ thấy Giang Nguyên hít sâu mấy hơn liền chậm rãi đứng lên, giãn gân giãn cốt một chút, sau đó nghe thấy tiếng xương kêu răng rắc vang lên.
Dần dần, sau khi hắn hoạt động một chút, trên người hắn liền bắt đầu bùng lên một luồng hơi thở khiếp người.
Luồng hơi thở này càng ngày càng đậm, Giang Nguyên liền chậm rãi cúi người, tay chân chạm đất, giống như một con mãnh hổ đang dò xét núi rừng, bắt đầu chậm rãi di chuyển trong phòng.
Hắn di động rất ung dung, hơi thở bốc lên quanh thân càng ngày càng đậm, động tác của Giang Nguyên cũng càng ngày càng nhanh.
Thỉnh thoảng gầm nhẹ như mãnh hổ, khi thì như gấu lớn cuộn đất lăn lộn, lúc lại như hươu sao nhàn nhã, khi thì như chim chuyền linh động ...
Nhìn động tác của Giang Nguyên, mặc dù đã thấy mấy lần nhưng cuối cùng Y Phù vẫn cảm thấy lần nào đều khiếp sợ.
Bởi mỗi lần Giang Nguyên thực hiện Ngũ Cầm Hí, khí thế và khí tức đều dày đặc hơn một lần, uy mãnh ...
Đồng thời khi Giang Nguyên thực hiện Ngũ Cầm Hí, linh khí bốn phía không gian liền hoàn toàn cuộn trào theo động tác và tiếng gầm nhẹ của hắn!
Lên google tìm kiếm từ khóa truyenazz để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!