Một khí thế động trời từ xa đến gần, gào thét mà tới.
Khí tức của Thiên Hợp siêu phàm, lấn át tất cả cường giả Thần tộc.
Thiên Hợp quá mạnh mẽ!
Nhận ra Nghê Hiên đang chờ người đến gần, Thiên Hợp hừ một cách lạnh lùng, nói: "Hừ! Một đám côn trùng nhỏ cản trở, các ngươi đi ngăn bọn họ lại, bản tổ tự đi giết tên tiểu tử kia! Còn đại quân kia, không buông tha một ai cả, giết sạch cho ta!"
Hiển nhiên Thiên Hợp cũng phát giác ra sự đáng sợ của đại quân Bất Trắc, nên quyết định trực tiếp giết sạch, diệt hết hậu hoạ.
Ra lệnh một tiếng, mấy ngàn cường giả ùa lên, nhanh chóng đối mặt với đám người Nghê Hiên.
Một cuộc đại chiến kinh hoàng bùng nổ trong nháy mắt.
Mà ở một bên, Diệp Viễn nhận ra Thiên Hợp đến, hắn lập tức truyền lệnh rút lui.
"Vạn Chân, Bàng Chấn, chúng ta tách ra đi, rút lui về núi Bát Không! Đừng ham chiến, thối lui đến núi Bát Không, các ngươi sẽ thắng!" Diệp Viễn cất giọng trầm trầm.
Trong lòng hai người rét lạnh, vội vàng đáp lại.
Cứ một mạch liều chết, thì đại quân Bất Trắc sẽ nhanh chóng tạo ra một lỗ hổng, nên rút lui về núi Bát Không.
Thiên Hợp đã hạ lệnh phải giết, đại quân Bất Trắc kéo theo toàn bộ thần kinh của đại quân Thần tộc. Bọn họ vừa lui, toàn bộ đại quân Thần tộc liền đuổi theo.
Còn Diệp Viễn, hắn thúc giục Thời Không pháp tắc đến mức tận cùng, hướng về phía đỉnh núi mà đi.
Thực lực bây giờ của hắn vốn không thể là đối thủ của Thiên Hợp.
Một khi bị Thiên Hợp đuổi kịp, sẽ là một con đường chết.
"Ha ha ha, tiểu tử, chúng ta lại gặp mặt! Hôm nay, bản tổ tới trả lễ ngươi, ngươi chạy cái gì?" Sau lưng, tiếng cười càn rỡ của Thiên Hợp truyền tới.
Thiên Hợp không hổ là cường giả cấp bậc thiên mạch lão tổ, tốc độ nhanh hơn Diệp Viễn nhiều.
Thực lực của Thiên Hợp mạnh đến độ làm người ta nghẹt thở.
"Hừ! Chỉ tiếc lúc ấy cảnh giới của ta quá thấp, hận không thể làm thịt lão cẩu ngươi!" Diệp Viễn cũng không quay đầu lại, hừ một cách lạnh lùng.
Thiên Hợp lơ đễnh, cười to, nói: "Tiểu tử, cõi đời này không có nếu như! khi đó ngươi không giết được ta, hôm nay ta giết ngươi, đây là do trời định sẵn! Ngươi chạy đi, ta xem xem ngươi có thể trốn đi đâu! đại trận núi Bát Không chính là đại trận quy tắc, trừ phi ngươi có thể chạy tới đỉnh núi, nếu không bản tổ vẫn có thể giết ngươi như thường!"
Đối với Thiên Hợp mà nói, đại trận núi Bát Không không tính là cái gì.
Chỉ cần không đạt tới cấp quy tắc, thì không có uy hiếp với Thiên Hợp.
Để một Thiên Đế nho nhỏ chạy tới đỉnh núi?
Sao có thể có chuyện này?
Thiên Hợp biết Diệp Viễn rất giỏi trận đạo, có điều cũng chỉ là trình độ bản nguyên cấp thứ hai.
Bây giờ nhân tộc đã không có ai có thể trèo lên đỉnh núi!
Diệp Viễn cười khẩy, nói: "Được, vậy ngươi lên núi giết ta đi! Ta phải nhìn một chút xem lão cẩu ngươi có thể đuổi tới chỗ nào!"
Hai người một trước một sau, cách không mà cãi vã, nhưng tốc độ không chậm chút nào, phảng phất như hai nỗi kinh hoàng xẹt qua chân trời.
Mà bên kia, đại quân Bất Trắc cũng đang điên cuồng chạy trốn.
Chỉ là lúc này, rõ ràng đại quân Bất Trắc đã thuần thục hơn nhiều.
Bọn họ rút lui đâu vào đấy, không hề hốt hoảng.
Có điều không có Diệp Viễn điều khiển đại trận, sức chiến đấu của toàn bộ đại quân Bất Trắc vẫn giảm mạnh xuống, bắt đầu xuất hiện thương vong.
Dẫu sao, một đại quân bảy mươi ngàn người bị đại quân tỉ tỉ người vây đuổi chặn đường, thì mạnh hơn nữa cũng không thể không bị thương chút nào.
Cũng may Diệp Viễn đã dẫn bọn họ phá vòng vây, bọn họ chỉ cần làm từng bước mà rút lui là được rồi.
Mà ngay lúc này, Thần tộc lại ra đòn sát thủ!
Quân đoàn Thần tử!
Lên google tìm kiếm từ khóa truyenazz để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!