"Không cần giãy giụa nữa, ngươi không có có hi vọng! Đầu hàng đi!" Tiêu Phi Bạch nhìn Phong Huyền Dịch toàn thân đẫm máu, bình tĩnh nói.
Đối thủ của Tiêu Phi Bạch là Phong Huyền Dịch.
Nhưng đối thủ của Phong Huyền Dịch không chỉ có một mình Tiêu Phi Bạch!
Đây là cuộc chiến diệt tông, không phải khiêu chiến cá nhân.
Tiêu Phi Bạch mạnh, nhưng trong hơn một trăm vị cường giả Ngọc Hoàng Thiên này, có không ít người đều là cấp bậc chuẩn tông chủ!
Bọn họ đều là cường giả Ngọc Hoàng Thiên đại viên mãn, tuy thực lực không mạnh như vậy, nhưng tuyệt không phải nhân vật mà những trưởng lão bình thường có thể so sánh.
Thực lực của Đan Minh, tuyệt không chỉ có một Tiêu Phi Bạch hay một Hoàng Phủ Vân Tư!
Y phục của Phong Huyền Dịch rách nát, đầu tóc rối bời, nào có dáng vẻ của một vị tông chủ?
Chỉ là, sự kiên nhẫn trong ánh mắt làm cho của khí thế của hắn ta không hề có chút suy sụp nào.
Nhất đại tông chủ, chính là nhất đại tông chủ!
Dù anh hùng có đến bước đường cùng thì hào quang vẫn tỏa ra vạn trượng như cũ!
Bên cạnh Phong Huyền Dịch, người Võ Định Thiên Tông còn đang chiến đấu càng ngày càng ít.
Dưới khí thế hung ác của Đan Minh, Võ Định Thiên Tông căn bản là không có nửa phần cơ hội.
Nhưng trong lúc chiến đấu, khóe mắt hắn vẫn liếc nhìn các đệ tử tông môn đang giết ra lớp lớp vòng vây, trong ánh mắt hiện lên nét vui mừng.
Trong lòng hắn rất cảm tạ Diệp Viễn, hắn biết rõ chỉ Diệp Viễn mới có thể làm được những việc này!
"Ha ha ha..., Võ Định Thiên Tông ta ngạo khí cao ngút trời! Chỉ có tông chủ thất bại mà chết, chứ không có chó săn sống tạm bợ qua ngày! Vân Khinh, Diệp Viễn, các ngươi nhất định phải sống sót! Có các ngươi ở đó, Võ Định Thiên Tông chúng ta cuối cùng cũng sẽ có ngày lại sáng chói giữa nhân gian! Yên sư thúc, Phong Huyền Dịch đi trước một bước đây!"
Tay Phong Huyền Dịch cầm Thí Thiên chiến mâu, khí thế đột nhiên bùng lên dữ dội.
Một trận dao động mịt mờ trong nháy mắt đã phủ xuống toàn bộ đất trời.
Khoảnh khắc này, tông chủ Võ Định Thiên Tông tựa như Thần Ma sống lại trên đời.
Tiêu Phi Bạch nhìn thấy cảnh này, sắc mặt không khỏi khẽ biến, trong ánh mắt lộ ra sự kính trọng.
Hắn ta biết rõ, đây là Phong Huyền Dịch đang thiêu đốt sức mạnh thế giới của mình, ở khắc cuối cùng trùng kích cấp bậc Thánh Hoàng Thiên Vị hư vô mịt mờ kia!
Không vì điều gì khác, chỉ là khoảnh khắc rực rỡ cuối cùng của sinh mạng.
Đạt tới Thánh Hoàng Thiên Vị, là không thể nào.
Nhưng, thực lực của Phong Huyền Dịch trong một thời gian cực ngắn, tăng lên cực cao.
Đây là những giây phút huy hoàng cuối cùng của hắn ta!
Sau khi thiêu đốt, sẽ thành tro tàn.
"Tông chủ, ta đến tiếp ngài!" Nhìn thấy Phong Huyền Dịch như vậy, Lạc Vân Khinh phẫn nộ quát.
Trong Võ Định Thiên Tông, người Lạc Vân Khinh kính trọng nhất chính là Phong Huyền Dịch.
Năm đó Lạc Vân Khinh chẳng khác gì người thường, là nhờ đôi mắt Phong Huyền Dịch tinh tường nhận ra được long châu, từ trong đám người phát hiện ra hắn ta, cổ vũ hắn ta, một mạch cho tới hôm nay.
Kẻ sĩ chết vì tri kỷ!
Vì Võ Định Thiên Tông, Lạc Vân Khinh cũng có thể hi sinh bản thân.
Nhưng ngay một khắc Lạc Vân Khinh định thiêu đốt sức mạnh thế giới của mình, một luồng sức mạnh tuyệt đối áp tới, đánh tan thiêu đốt của hắn ta.
"Vân Khinh, ngươi không thể chết được! Nhớ kỹ, từ giờ trở đi Diệp Viễn sẽ là tông chủ tân nhiệm của Võ Định Thiên Tông! Ngươi nhất định phải phụ tá hắn, trọng chấn Võ Định Thiên Tông!" Phong Huyền Dịch lạnh lùng nói.
Toàn thân Lạc Vân Khinh chấn động, nhưng ánh mắt lại rơi lên người Diệp Viễn đang đứng phía sau lão giả mặc áo đen.
Bản thân Diệp Viễn cũng cực kỳ chấn động.
Phong Huyền Dịch không lựa chọn Lạc Vân Khinh, mà lại lựa chọn mình!
Việc này chính là một lời nhắc nhở nặng trĩu!
Ánh mắt Phong Huyền Dịch cũng rơi lên người Diệp Viễn.
Hắn hiểu rõ Lạc Vân Khinh kiếm ý ngút trời, kiêu căng khó thuần, là một thanh lợi kiếm.
Nhưng lại không phải là lựa chọn chấn hưng tông môn tốt nhất.
Nếu mà so sánh, trên người Diệp Viễn càng có khí chất lãnh tụ, thích hợp dẫn đầu tông môn quật khởi, làm lại từ đầu hơn.
Lạc Vân Khinh cắn chặt hàm răng, rưng rưng nói: "Tông chủ, Vân Khinh đã biết!"
Phong Huyền Dịch dựng thẳng trường mâu, trầm giọng nói: "Ta tới mở đường, ngươi, ra ngoài!"
Vút!
Trường mâu trong tay Phong Huyền Dịch đâm tới, cả người hóa thành một tia điện quang, cắt phá trời cao!
Thân pháp, thực lực của hắn trong nháy mắt đã tăng vọt lên một khoảng lớn.
Rõ ràng là đã vượt ra khỏi phạm trù Ngọc Hoàng Thiên Vị!
"Đều lùi lại hết đi!" Tiêu Phi Bạch lạnh giọng quát một tiếng, sau đó lập tức tránh ra.
Hắn ta biết rõ, lúc này Phong Huyền Dịch giống như pháo hoa bắn lên trời cao, hào quang vạn trượng.
Giờ khắc này, không ai có thể ngăn cản hắn!
Tiêu Phi Bạch lui nhanh, nhưng có một ít cường giả Ngọc Hoàng Thiên không kịp rút đi, trực tiếp bị Phong Huyền Dịch đâm xuyên qua!
Lạc Vân Khinh không dám thất lễ, thừa nhận thống khổ cực kỳ lớn, đi theo phía sau.
Sắc mặt Diệp Viễn bình tĩnh, nhưng trong lòng lại đau đớn như bị kim đâm.
"Tất cả mọi người nghe đây. Ta, Phong Huyền Dịch lập hạ tông chủ lệnh. Lệnh cho hai người Lạc Vân Khinh, Diệp Viễn, làm trưởng lão Võ Định Thiên Tông!"
"Ta, Phong Huyền Dịch, nguyện nhường lại vị trí tông chủ! Lạc Vân Khinh cùng Diệp Viễn, ta chắc chắn sẽ bảo vệ!"
...
Từng hình ảnh cũ chảy xuôi trong tâm chí Diệp Viễn.
Lúc này, Phong Huyền Dịch càng dũng mãnh, đối với hắn mà nói, thống khổ càng hằn sâu.
Người có đại phách lực, đại khí độ tông chủ kia, rất nhanh sẽ tan thành mây khói.
Tính mạng Phong Huyền Dịch đang trôi qua như bay.
Hoàng Phủ Vân Tư thấy vậy, lông mày không khỏi cau lại.
Hắn ta liếc nhìn lão giả mặc áo bào đen, sau đó quay người lại, bay thẳng về phía Phong Huyền Dịch!
Rầm!
Hoàng Phủ Vân Tư vậy mà lại chính diện, cứng đối cứng với Phong Huyền Dịch!
Một kích, Hoàng Phủ Vân Tư trực tiếp bị đánh bay.
Nhưng hắn ta cũng không bị thương gì mấy.
Đồng tử Diệp Viễn đột nhiên co lại, thì ra vừa rồi Hoàng Phủ Vân Tư vẫn chưa dùng hết sức!
Lúc này, Phong Huyền Dịch có thể coi là nhân vật đã bước một chân vào Thánh Hoàng Thiên.
Hắn ta lại có thể đối đầu với Phong Huyền Dịch!
Thực lực của Hoàng Phủ Vân Tư chỉ sợ đã cách Thánh Hoàng Thiên Vị không còn xa.
Phong Huyền Dịch cũng rất kinh ngạc, nhưng hắn cũng không để ý, một lần nữa vung trường mâu giết tới.
Hai người ở trên không trung, triển khai đại chiến khủng bố đến cực điểm.
Cũng may, dưới sự dẫn dắt của Phong Huyền Dịch, hai người đã giết ra khỏi trùng vây.
Lạc Vân Khinh hóa thành một làn khói xanh, tan biến ở phía chân trời.
Nhưng lại có một luồng ánh sáng theo sát phía sau, truy đuổi hắn ta.
Không phải Tiêu Phi Bạch thì còn ai vào đây nữa?
Rõ ràng là Đan Minh muốn nhổ cỏ tận gốc!
Nhưng, Phong Huyền Dịch không còn sức để ngăn cản.
Lão giả mặc áo bào đen vẫn luôn không có tỏ vẻ gì, lúc này lại đột nhiên lên tiếng nói: "Tiểu tử, ngươi cần phải đi thôi! Vừa rồi, lời của tiểu tử Huyền Dịch nói, ngươi nghe thấy chứ?"
Rắc rắc rắc…
Các khớp nối ngón tay Diệp Viễn, bị hắn siết đến rung động đùng đùng.
Hắn đã trải qua rất nhiều rất nhiều chuyện....
Nhưng hôm nay, chiến thảm liệt đến như vậy, vẫn khuấy động thần kinh của hắn.
Võ Định Thiên Tông cường thịnh một đời, cứ như vậy mà diệt tông!
Đúng vậy, từ hôm nay trở đi, Võ Định Thiên Tông sẽ bị xóa tên trên Vũ Thanh đại lục!
Bạn đang đọc truyện mới tại Truyenazz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!