Lọc Truyện
Từ ngày 03/08/2024: TruyệnAzz sẽ chuyển sang dùng tên miền truyenazz.me.Mong các bạn tiếp tục ủng hộ chúng mình và nhớ tên miền mới này nhé truyenazz.me

Tuyệt Thế Dược Thần - Diệp Viễn (FULL)

"Mấy tiểu tử miệng còn hôi sữa này, lại dám trộm trân bảo của bộ lạc Nhân Ngư chúng ta, đúng là chán sống lắm rồi! Các ngươi cho rằng trộm bảo vật còn có thể rời đi sao? Ở trong biển này, Chân Linh hải tộc chúng ta mới thật sự là vương giả!" 

             Một tên nhân ngư cao lớn trượt trên mặt biển, theo gió vượt sóng như giẫm trên đất bằng. 

             Tốc độ của bọn họ so với con thuyền lớn này thì còn nhanh hơn gấp mấy lần! 

             Những nhân ngư kia vô cùng hôi thối, nhưng mà phẫn nộ trên mặt họ lúc này, ai cũng có thể nhìn ra được. 

             Mấy tên nhãi này, vậy mà dám trộm Tàng Bảo Các của bọn họ! 

             Đáng giận hơn là bên trong lại có Thánh Vật của tộc Nhân Ngư! 

             Trong cơn tức giận, bộ tộc Nhân Ngư đã phái đại binh đuổi theo đám người này. 

             Phóng tầm mắt nhìn tới, xa xa toàn là đầu cá. 

             Đông nghịt một mảng lớn, liếc mắt không thấy điểm cuối. 

             Đếm thoáng qua một lượt, số lượng sợ là sẽ không dưới mấy ngàn! 

             Mấy ngàn nhân ngư này, tuyệt đại bộ phận đều là Tiểu Cực Thiên Vị, nhưng cũng có vài trăm tên là Đại Cực Thiên Vị! 

             Mà mấy người trên thuyền này, chỉ có Tô Bội Vân cùng Hoàng Hạo Ngôn là Đại Cực Thiên thượng kỳ. 

             Những người khác đều là Đại Cực Thiên trung kỳ. 

             Một khi bị đuổi kịp, bọn họ chắc chắn phải chết. 

             "Việc Này… Phải làm sao mới ổn đây? Chúng ta... Chúng ta chết chắc rồi!" 

             "Chết tiệt, tại sao bọn họ lại biết nhanh như vậy chứ? Với thực lực của mấy người chúng ta, bị đuổi kịp chắc chắn phải chết!" Hoàng Hạo Ngôn quét nhìn mọi người, trầm giọng nói. 

             Về phần nam tử áo trắng, trực tiếp bị hắn ta bỏ qua. 

             Một tên Đại Cực Thiên trung kỳ thì có thể có làm được gì chứ? 

             "Ngôn ca, trước đó, không phải là ngươi đã dẫn đi ba ngàn Hải tộc đi rồi sao? Không bằng, ngươi lại dẫn thêm một lần nữa?" Tô Bội Vân chợt nhìn về phía Hoàng Hạo Ngôn, ánh mắt đầy chờ mong, nói. 

             Sắc mặt Hoàng Hạo Ngôn tối sầm, thiếu chút nữa đã chửi ầm lên. 

             Lúc trước, hắn ta cùng lắm là lợi dụng một ít thủ đoạn đầu cơ trục lợi mà thôi. 

             Thật ra, hắn ta căn bản là không dám lộ diện. 

             Nói đùa gì chứ! 

             Một người dẫn mấy ngàn người, hắn ta có mọc thêm mười cái đầu cũng không đủ chém. 

             "Bội Vân ngươi không biết hết mọi chuyện, thủ đoạn kia của ta thi triển xong thì phải nửa tháng sau mới có thể thi triển lại! Bây giờ... hmetruyenhot!" Hoàng Hạo Ngôn nói hươu nói vượn. 

             Tô Bội Vân cũng không nghi ngờ gì, nhưng vẻ mất mát trong ánh mắt, làm thế nào cũng không che dấu được. 

             "Việc này... ngược lại, ta có một biện pháp, không biết có thể thực hiện hay không?" Nam tử áo trắng nói. 

             Tô Bội Vân nghe vậy cười khẩy nói: "Ngôn ca còn chẳng có cách nào, một tên Đại Cực Thiên trung kỳ nho nhỏ như ngươi, có thể đưa ra biện pháp gì chứ? Đừng làm phiền ta nữa!" 

             Đối với cái tên ‘không có đầu óc’ này, Tô Bội Vân nhìn thế nào cũng không vừa mắt. 

             Một người đơn thương độc mã đến chạy đến Kế Nam hải vực, kết quả là ngay cả Bắc Đô cũng không tìm ra. 

             Loại ngu xuẩn này, sao mà có cách gì được chứ? 

             Về phần có thể lấy ra những thiên đan lợi hại kia, mấy người suy đoán, chỉ sợ tên này là đệ tử của Đan Đạo thế gia nào đó. 

             Nhưng mà, đi ra ngoài lại không mang theo não. 

             Ngược lại, Hoàng Hạo Ngôn đột nhiên lên tiếng nói: "Ngựa chết thành ngựa sống, Bội Vân, chúng ta tạm thời nghe thử một chút đi?" 

             Trong lòng Tô Bội Vân lo lắng nhưng cũng hết cách, chỉ đành gật nhẹ đầu. 

             Hoàng Hạo Ngôn trầm giọng nói: "Có biện pháp nào, nói mau!" 

             Nam tử áo trắng nói: "À... Chạy thôi!" 

             Cả đám người lảo đảo! 

             Mẹ ngươi chứ... Cái này mà tính là biện pháp rắm chó gì hả? 

             Chạy được thì còn cần ngươi nói à? 

             Hoàng Hạo Ngôn có cảm giác bị trêu đùa, giận dữ nói: "Tiểu tử, ngươi đùa bỡn ta hả?" 

             Nam tử áo trắng cười nói: "Ý của ta là, trước tiên chúng ta cứ chạy cho nhanh đi, chờ ta khôi phục một ít thực lực thì sẽ có biện pháp thôi." 

             Nói xong, nam tử áo trắng cũng không để ý đến ánh mắt quái dị của mọi người, đi thẳng đến một góc sàn thuyền ngồi. 

             Hoàng Hạo Ngôn tức đến nghiến răng nghiến lợi, nhưng bây giờ không phải là lúc để nổi giận. 

             Chạy trốn mới là hàng đầu! 

             Hắn cắn răng một cái, nói: "Bội Vân, đem Hải Linh châu lần này lấy được, để toàn bộ vào trong trận pháp! Mở trận pháp đến mức lớn nhất, bây giờ cũng chỉ có mỗi cách này thôi!" 

             Tô Bội Vân khẽ cắn hàm răng, cuối cùng vẫn gật đầu. 

             Hải Linh châu là đặc sản của Chân Linh hải tộc, ăn vào một viên tương đương với mười năm khổ tu! 

             Lần này bọn họ bưng cả hang ổ của tộc Nhân Ngư, đã lấy được một lượng Hải Linh châu lớn, ban đầu vốn định dùng để đột phá. 

             Kết quả, bây giờ không thể không dùng để chạy trối chết. 

             Quả nhiên, Hải Linh châu vừa được đưa vào trận pháp, tốc độ của thuyền lớn thoáng cái đã tăng vọt. 

             Tuy còn kém đám nhân ngư kia, nhưng trong thời gian ngắn, bọn chúng sẽ không đuổi kịp. 

             Lúc này, đám người Hoàng Hạo Ngôn mới nhẹ nhàng thở phào. 

             Tô Bội Vân nhìn Diệp Viễn, giận dữ nói: "Ngươi, cái tên này, chưa được chúng ta cho phép đã lên thuyền, bây giờ lại ở đây giống như không có việc gì vậy! Ngươi, cái tên này, sao lại vô sỉ như vậy chứ?" 

             Nam tử áo trắng này đúng là Diệp Viễn! 

             Một chưởng của minh chủ Đan Minh đã khiến hắn suýt như chết luôn rồi. 

             Hư không vỡ vụn gần như đã xé nát Diệp Viễn. 

             Cũng may, vào thời khắc mấu chốt Diệp Viễn lại ngộ được Quy Tắc Không Gian tầng thứ hai, lúc này mới may mắn đào thoát được. 

             Dù vậy hắn cũng phiêu bạt trong hư không suốt hai tháng, cuối cùng mới thoát khỏi khốn khó. 

             Nhưng hắn lại đi tới một nơi xa lạ là biển lớn! 

             Đột nhiên rơi xuống Kế Nam hải vực, vẻ mặt Diệp Viễn choáng váng, chết lặng. 

             Bốn phía, chỗ nào cũng y như nhau! 

             Rơi vào đường cùng, Diệp Viễn đành phải tùy tiện tìm một phương hướng, đi một mạch về phía trước. 

             Nhưng trên đường đi hắn đã đụng phải từng đám từng đám hải quái. 

             Những quái vật biển này vừa thấy hắn đã nhào lên đánh giết như không cần mạng. 

             Hơn nữa, thực lực của bọn chúng còn rất mạnh! 

             Biển lớn đương nhiên là chiến trường thuận lợi của bọn chúng. 

             Ở chỗ này, bọn chúng hơn xa nhân loại cùng giai, thực lực không thể khinh thường. 

             Nhưng đáng tiếc chính là bọn chúng đụng phải Diệp Viễn. 

             Diệp Viễn một đường đánh tới, chém giết suốt một tháng trời, cuối cùng mới gặp được đám người Hoàng Hạo Ngôn. 

             Kết quả, không ngờ đám nhãi này lại gây chuyện thành tinh, trêu chọc cả tộc hải quái! 

             Thấy Tô Bội Vân nổi bão, Hoàng Hạo Ngôn cau mày nói: "Bội Vân, bây giờ không phải là thời điểm để so đo cái này! Nếu như may mắn thoát khỏi khốn cảnh, chúng ta lại đến cửa hỏi tội cũng không muộn!" 

             Tô Bội Vân thấy Hoàng Hạo Ngôn lên tiếng, ngược lại là vẫn cực kỳ nghe lời. 

             Chẳng qua nàng ta nhìn Diệp Viễn, một trăm phần khó chịu. 

             "Ngươi... Các ngươi mau nhìn phía trước!" Lúc này, đồng bạn lại bất ngờ kêu lên đầy sợ hãi. 

             Hoàng Hạo Ngôn nghe vậy thì kinh hãi, chẳng lẽ phía trước cũng có Chân Linh hải tộc cản đường? 

             Nếu là như vậy thì bọn họ thật sự chết chắc rồi. 

             Nhưng khi hắn ta nhìn theo phương hướng đồng bạn chỉ, vẻ mặt lập tức vẻ mặt dại ra. 

             Trên mặt biển, khắp nơi đều là thi thể Hải tộc! 

             Có một số thi thể còn phát ra dao động cực kỳ mạnh mẽ, phải đến Đại Cực Thiên đại viên mãn! 

             Bỗng nhiên hai mắt Hoàng Hạo Ngôn tỏa sáng, nói: "Chẳng lẽ có vị tiền bối Vô Cực Thiên Vị nào đó đã đi ngang qua nơi này? Nếu như chúng ta có thể tìm được hắn thì có hi vọng sống rồi!" 

             Hai mắt Tô Bội Vân cũng tỏa sáng, đi tới trước mặt Diệp Viễn, vặn hỏi: "Này! vừa rồi ngươi từ phía này đi tới đúng không, có đụng phải cao nhân tiền bối hay không?" 

             Diệp Viễn vẫn đang điều tức, không để ý tới nàng ta. 

Lên google tìm kiếm từ khóa truyenazz để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!

Nhấn Mở Bình Luận
Tham gia group Facebook: Phố Truyện - Đọc truyện chữ mới nhất để đọc truyện sớm nhất và yêu cầu truyện mà bạn muốn!
Các bạn thông cảm vì website có hiện quảng cáo để vận hành và duy trì
Mọi người vẫn ủng hộ chúng tớ để ra chương sớm nhất nhé!