"Biện pháp? Ngươi có thể nghĩ ra biện pháp gì chứ?" Tô Bội Vân khinh thường nói.
Nhưng ngay khi nàng ta đang nói chuyện, Diệp Viễn đã thả người phóng lên, nhảy vào trong biển rộng.
Lúc này, thuyền lớn cách đám nhân ngư kia chỉ hơn mười dặm.
Cú nhảy này của Diệp Viễn, gần như trong nháy mắt đã đối mặt với đại quân nhân ngư.
Một màn này làm cho đám người Hoàng Hạo Ngôn, Tô Bội Vân đột nhiên sững sờ.
"Cái này... tên này muốn làm gì vậy?" Tô Bội Vân hoảng sợ nói.
"Mặc kệ hắn đi, hắn muốn tìm chết, không trách chúng ta được! Chúng ta mau đi thôi!" Hoàng Hạo Ngôn nói.
Không riêng gì bọn họ sửng sốt, còn có đại quân nhân ngư nữa.
Nhân ngư làm thế nào cũng không ngờ được, lúc này còn có người dám từ trên thuyền nhảy xuống!
Đây không phải muốn chết à?
Chẳng lẽ, tiểu tử này chán sống quá rồi à?
Diệp Viễn nhìn thủ lĩnh nhân ngư, thản nhiên nói: "Cho ta chút mặt mũi, thả bọn họ một con đường sống, thế nào hả?"
Thủ lĩnh nhân ngư giận dữ nói: "Tiểu tử từ đâu nhảy ra, dám ở trước mặt bổn tướng quân phát ngôn bừa bãi! Ép tới cho ta, xé hắn thành mảnh nhỏ!"
Đại quân nhận được hiệu lệnh, nguyên một đám lộ ra trường mâu xiên cá, vọt về hướng về Diệp Viễn.
Trùng trùng điệp điệp mấy ngàn người, uy thế này làm cho mấy người trên thuyền tái hết cả mặt.
Bọn họ biết rõ trong biển rộng này, giữa các tộc thường xuyên có mâu thuẫn, thậm chí chém giết còn thảm thiết hơn nhiều so với đại lục.
Nhưng, trong nội bộ những chủng tộc này lại vô cùng đoàn kết.
Một nhánh đại quân Nhân tộc ba ngàn người chắc chắn không phải là đối thủ của ba ngàn nhân ngư.
Huống chi, đối mặt với bọn họ chỉ có một mình Diệp Viễn.
"Ta hiểu rồi. Biện pháp mà hắn nói chính là muốn một mình khiêu chiến toàn bộ đại quân nhân ngư! Hàng này là tên ngu à?" Trên thuyền lớn, đồng bạn đột nhiên kêu lên sợ hãi.
Hai người Tô Bội Vân sững sờ một lát thì cũng tỉnh táo lại.
Chỉ là trong mắt bọn họ việc này và muốn chết không có gì khác nhau.
Tô Bội Vân lại mắt liếc, nói: "Không biết tự lượng sức mình, ngu xuẩn! Một mình hắn lưu lạc đến Kế Nam hải vực, vốn đã là hành vi cực kỳ ngu xuẩn rồi!"
Khoảng cách giữa đại quân và Diệp Viễn càng ngày càng gần, cuối cùng cũng đánh nhau rồi!
Rầm!
Bọt nước văng tung tóe!
Thân hình gầy yếu của Diệp Viễn lập tức bị đại quân cùng nước biển bao phủ.
Hoàng Hạo Ngôn lắc đầu, nói: "Người không biết thì không sợ! Đáng tiếc, tên này đến một lát cũng không ngăn cản được!"
Đối với hành vi ‘muốn chết’ của Diệp Viễn, đám người Hoàng Đạo Ngôn cũng không có bao nhiêu thương cảm.
Hắn ta thấy tiếc chính là Diệp Viễn không thể ngăn chặn đại quân nhân ngư được tí nào.
Đại quân nhân ngư, vẫn còn đang xông về phía bọn họ.
Nhưng rất nhanh bọn họ đã phát hiện có chút bất thường.
Sóng lớn vẫn bốc lên không ngừng hơn nữa cực kỳ không có quy tắc, hoàn toàn khác với lúc trước.
Mà tốc độ tiến lên của đại quân cũng dần dần chậm lại.
Bỗng nhiên có một bóng người phóng lên trời, mang theo một đống thịt nát nổ tung.
Ánh mắt của mấy người trên thuyềnđổ dồn vào bóng người kia!
Nhưng bóng người này chợt lóe lên rồi biến mất, rất nhanh lại rơi vào trong đại quân nhân ngư.
"Ta... Ta có phải là bị hoa mắt rồi hay không? Vừa rồi... Là tiểu tử kia à?" Hoàng Hạo Ngôn khiếp sợ, nói chuyện cũng lắp bắp luôn.
Vẻ mặt Tô Bội Vân cũng rất hoảng sợ nói: "Hắn... Hắn lại không chết? Đây chính là đại quân nhân ngư đó!"
Dưới sự công kích của đại quân nhân ngư mấy ngàn người, Diệp Viễn chẳng những không chết mà vẫn có chỗ trống để phản kháng!
Bọn họ có thể không khiếp sợ à?
Huống chi, tên này chỉ có thực lực Đại Cực Thiên trung kỳ thôi đấy!
Không bao lâu, biến hóa của đại quân nhân ngư càng ngày càng rõ ràng.
Toàn bộ đại quân đã rối loạn hết rồi.
Hoàng Hạo Ngôn nhìn thấy rõ ràng, thủ lĩnh nhân ngư cũng không thể không dẫn đầu, dẫn người giết trở lại đội quânở giữa.
Trong đại quân và sóng biển, một bóng người màu trắng nhuốm máu thoắt ẩn thoắt hiện, lộ ra vẻ quỷ dị mà thần bí.
Đám người Hoàng Đạo Ngôn càng xem càng thấy khiếp sợ, càng xem càng thấy hãi hùng khiếp vía.
Tên này, vậy mà lại dùng sức của một người, giết toàn bộ đại quân nhân ngư đến tơi bời tan tác?
Đương nhiên bọn họ không biết, Diệp Viễn ngộ đạo Quy Tắc Không Gian, cộng thêm một tháng nay điên cuồng giết chóc, hắn đã lĩnh ngộ được hình thái thứ hai của Đại Đạo Hóa Hình!
Hình thái của Vạn Tượng Thánh Thụ đã từ một mầm non nhỏ, trưởng thành một bụi cây non!
Hóa Hình Kiếm đã từ hai thanh biến thành táÂm thanh!
Hơn nữa uy lực cũng tăng mạnh!
Trừ khi gặp phải cường giả cũng có hình thái thứ hai, nếu không ở trong Đại Cực Thiên Vị, Diệp Viễn gần như là vô địch!
Cộng thêm công lực thâm hậu của hắn, khí tức dài lâu, cùng với việc tinh thông trận đạo.
Ở trong đại quân cũng như giẫm trên đất bằng.
Trừ khi xuất hiện cường giả Vô Cực Thiên Vị, nếu không đối với Diệp Viễn mà nói, giết một người hay giết một ngàn người cũng không khác nhau là mấy.
Chẳng qua trong mắt đám người Hoàng Đạo Ngôn không biết rõ nội tình, thì hoàn toàn khác nhau.
"Hạo Ngôn huynh, trước khi tiểu tử kia lên thuyền, khí tức cực kỳ hỗn loạn! Hơn nữa, hắn là từ hải vực này tới, ngươi xem, hải vực này có nhiều Chân Linh hải tộc chết như vậy, chẳng lẽ... Toàn bộ là do hắn giết ư?" Lúc này, đồng bạn bỗng nhiên nói.
"Không thể nào!" Hoàng Hạo Ngôn giống như bị giẫm phải đuôi, thiếu chút nữa đã nhảy dựng lên, liên tục lắc đầu nói: "Nhiều Hải tộc như vậy, trừ khi là Vô Cực Thiên Vị tiền bối, nếu không thì sao có thể..."
Nói đến đây, hắn ta nói không thêm được nữa.
Bởi vì hắn ta biết rõ, cực kỳ có khả năng!
Ít nhất cũng có hơn chín phần là đúng rồi!
Nếu nói không phải là Diệp Viễn, vậy thì quá trùng hợp rồi!
Quay đầu lại nhìn vô số thi thể kia, Hoàng Hạo Ngôn cảm thấy miệng có vẻ hơi đắng, lưỡi có vẻ hơi khô.
"Không phải là hắn một đường giết tới chứ?" Hoàng Hạo Ngôn nhìn Tô Bội Vân, lộ ra nụ cười so với khóc thì còn khó coi hơn.
Nhân tộc bình thường vào biển đều có rất nhiều thủ đoạn để lẩn tránh những Hải tộc này.
Trừ khi thực lực đạt tới Vô Cực Thiên Vị, nếu không nào có ai dám một đường giết đến?
Trong biển rộng, số lượng Chân Linh hải tộc căn bản là không cách nào thống kê nổi.
Số lượng của bọn họ nhiều hơn Nhân tộc mấy trăm, thậm chí là mấy ngàn lần!
Hơn nữa ở trong biển rộng, những thực lực của đám Hải tộc này được tăng lên rất lớn, hơn xa Nhân tộc cùng giai.
Dưới tình huống như vậy mà một đường giết đến.
Ngẫm lại, đều cảm thấy rất đáng sợ!
Nụ cười trên mặt Tô Bội Vân so Hoàng Hạo Ngôn tuyệt không đẹp mắt hơn.
Trong lòng nàng ta, Hoàng Hạo Ngôn mới là chân mệnh thiên tử.
Thời điểm Diệp Viễn mới xuất hiện, nàng ta trăm phần trăm không vừa mắt, nói chuyện cũng cực kỳ khó nghe.
Kết quả, người ta trâu bò đến tận chân trời rồi kìa.
Cũng may là Diệp Viễn không có ác ý, nếu không vừa rồi nàng ta ra tay đối phó với đối phương, người ta đã có thể trực tiếp giết người.
Bằng một chút thực lực của nàng ta, ở trước mặt Diệp Viễn đúng là không đủ nhìn.
"Oa oa oa! Tiểu tử này quá mạnh, chúng ta không là đối thủ đâu! Mau rút lui! Mau rút lui!" thủ lĩnh nhân ngư liên tục gào lên, cũng chẳng quan tâm đến thủ hạ, quay đầu bỏ chạy.
Diệp Viễn ở trong vạn quân giống như sân sau nhà mình.
Bạn đang đọc truyện mới tại Truyện azz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!