"Tiền… Tiền bối, vừa rồi… Vừa rồi đã đắc tội nhiều rồi." Sắc mặt Hoàng Hạo Ngôn trắng bệch nói.
Chiến lực mà Diệp Viễn thể hiện ra ngoài làm hắn ta kinh hồn bạt vía.
Nghĩ đến bản thân và đám người bên cạnh còn ở trước mặt người ta giả ngầu, như thế nào cũng có cảm giác đang tìm đường chết.
Tất nhiên Diệp Viễn không muốn chấp nhặt với hắn ta, thản nhiên nói: "Ở đây là đâu?"
Hoàng Hạo Ngôn vội vàng nói: "Chỗ này là Kế Nam hải vực."
Diệp Viễn nhướng mày, nói: "Kế Nam hải vực? Chỗ này cách Ngũ Quang Thiên Vực có xa lắm không?"
Đây là lần đầu tiên Diệp Viễn nghe thấy cái tên này, hắn chỉ biết là diện tích của Vũ Thanh đại lục cực kỳ lớn, ngũ đại Thiên Vực cũng không thể hoàn toàn bao trùm nó.
Biên giới của Vũ Thanh đại lục là biển rộng vô cùng vô tận.
Những vùng biển này đều là khu vực cấm của các cường giả trên đại lục.
Bởi vì trong biển rộng có vô số sinh vật siêu mạnh!
Ngay cả Thánh Hoàng Thiên cũng không có cách nào dựa vào sức mạnh cá nhân mà vượt biển.
Bởi vì trong biển rộng, thậm chí còn có thể có nhân vật kinh khủng hơn cả Thánh Hoàng Thiên.
Không ngờ là hắn, trời xui đất khiến thế nào lại đi lạc vào biển lớn!
Chỉ là không biết hải vực này ở phía nào của Ngũ Quang Thiên Vực, khoảng cách có xa lắm không.
Diệp Viễn cực kỳ lo lắng đến tình huống trên Ngũ Quang Thiên Vực. Tuy hắn đã biết rõ, chỉ sợ Phong Huyền Dịch cùng lão giả áo bào đen khó mà còn cơ hội sống, nhưng không nhận được tin tức, hắn vẫn chưa từ bỏ ý định.
Chỉ là trên biển rộng mênh mông, hắn biết đi đâu mà nghe ngóng tin tức chứ?
"Ngũ Quang Thiên Vực? Đó là vùng đất Trung Nguyên, cách nơi này ít nhất cũng phải mấy chục năm lộ trình! Hơn nữa, ở giữa còn bị một tòa Vạn Yêu Đại Sơn ngăn cách! Tiền bối, ngài đến từ Ngũ Quang Thiên Vực sao?" Hoàng Hạo Ngôn kinh ngạc nói.
Vạn Yêu Đại Sơn, bên trong có vô số đại yêu!
Chân Linh cấp bậc Ngọc Hoàng Thiên cũng có một đống lớn.
Hoàng Hạo Ngôn rất khó tưởng tượng được, Diệp Viễn làm thế nào để đi từ Ngũ Quang Thiên Vực đến đây.
Tuy một mình hắn đánh lui đại quân nhân ngư, nhưng cũng không thể là đối thủ của cường giả Vô Cực Thiên Vị được, chứ đừng nói chi là cường giả Ngọc Hoàng Thiên Vị của Chân Linh hải tộc.
Diệp Viễn ở trong mắt mấy người này, càng trở nên thần bí hơn.
Diệp Viễn nghe xong, đầu không khỏi phình to lên như cái đấu.
Mấy chục năm lộ trình, vậy thì thật sự là quá xa rồi!
Với cước trình của hắn bây giờ, một ngày đi hơn mười vạn dặm cũng là chuyện bình thường.
Mấy chục năm lộ trình, vậy thì phải dùng đến hàng tỷ để tính toán rồi!
Diệp Viễn không trả lời nghi vấn của Hoàng Hạo Ngôn, tiếp tục hỏi: "Nhìn trang phục của các ngươi không giống ngư dân trên trên biển, chẳng lẽ các ngươi sống ở lục địa, vậy mà lại không thuộc về ngũ đại Thiên Vực à?"
Hoàng Hạo Ngôn gật đầu nói: "Ngũ đại Thiên Vực chiếm tám phần địa vực của Vũ Thanh đại lục, nhưng chúng ta ở vùng đất Thiên Nam, vừa đúng lúc nằm ở hai phần còn lại kia. À! Ta từng nghe phụ thân nói, vùng đất Thiên Nam ở trong miệng các ngươi thì được gọi là vùng đất Nam Man. Mấy người chúng ta đều là người Định Nam Thành ở cực nam của vùng đất Thiên Nam."
Nói đến vùng đất Nam Man, Diệp Viễn lại có chút ấn tượng.
Lúc còn ở Võ Định Thiên Tông, hắn đã từng đọc qua không ít điển tịch, trong đó có ghi chép về vùng đất Nam Man.
Thậm chí có truyền thuyết nói Trác Bất Phàm mất tích, thật ra chính là đã đi ra biển lớn ở vùng đất Nam Man, đến nay chưa về!
Chỉ là cách nói này ở trong mắt rất nhiều người thì không quá đáng tin.
Dù sao cường giả trong biển rộng, rất rất nhiều…
Chẳng qua, ngũ đại Thiên Vực cách chỗ này một tòa Vạn Yêu Đại Sơn cho nên có rất ít ghi chép.
Vạn Yêu Đại Sơn thì Diệp Viễn có biết đến.
Trong ngọn núi lớn này có vô số Chân Linh. Chỉ sợ Chân Linh cấp bậc Ngọc Hoàng Thiên so với Nhân tộc thì còn nhiều hơn.
Nghe nói trong đó còn có Chân Linh cấp bậc Thánh Hoàng Thiên.
Cho nên mặc kệ là thế lực nào, cũng không dám ra tay với Vạn Yêu Đại Sơn.
Ngay cả cường giả Ngọc Hoàng Thiên cũng không dám tùy tiện vượt qua Vạn Yêu Đại Sơn.
Trừ khi thực lực đạt tới cấp bậc Thánh Hoàng Thiên thì mới có thể trấn áp được nhóm đại yêu ở đây.
Không ngờ mình phiêu bạt trong hư không, thoáng cái đã chạy xa như vậy, bị ném thẳng xuống biển luôn rồi.
Đi tới đây, thật ra cũng không phải là toàn chỗ hỏng.
Ít nhất thì cũng không lọt vào truy sát của Đan Minh nữa.
Nhưng vấn đề là hắn muốn báo thù, tạm thời cũng không trở về được.
Với thực lực của hắn hiện nay, căn bản là không có cách nào xuyên qua Vạn Yêu Đại Sơn.
Chẳng lẽ thật sự phải tu luyện tới Thánh Hoàng Thiên Vị mới có thể trở về à?
Đến lúc đó hắn đã không còn sợ Đan Minh nữa, nhưng mà phải mất bao lâu đây?
Thời điểm Diệp Viễn phiêu bạt trong hư không đã từng nghĩ ra rất nhiều thủ đoạn báo thù.
Hắn tin chắc rằng chỉ cần mình núp trong bóng tối, có thể mang đến cho Đan Minh tổn thất thảm trọng!
Nhưng bây giờ tất cả đều không dùng được rồi.
Nhìn thấy sắc mặt Diệp Viễn biến ảo bất định, trong mắt ẩn hiện thịnh nộ, Hoàng Hạo Ngôn đến thở mạnh cũng không dám.
Cuối cùng, Diệp Viễn thở dài nói: "Đến đâu hay đến đó vậy! Mang ta tới Định Nam Thành đi!"
Hoàng Hạo Ngôn nghe vậy thì sững sờ, nói: "Tiền bối muốn đi Định Nam Thành sao?"
"Thế nào, không được à?" Diệp Viễn hỏi ngược lại.
Hoàng Hạo Ngôn lắc đầu liên tục nói: "Không không không, đương nhiên là được! Tiền bối muốn đi, tất nhiên chúng ta rất hoan nghênh."
Hắn ta là sao mà dám chọc vào Diệp Viễn, nên vội vàng đồng ý.
Trên đường đi, Diệp Viễn lại hỏi rất nhiều tình huống trên vùng đất Thiên Nam.
Định Nam Thành là đại thành ở phía nam, thực lực rất mạnh.
Bởi vì cường giả Thiên Vị ở đây thỉnh thoảng sẽ gặp phải Chân Linh hải tộc xâm nhập.
Ở chỗ này, thật sự không phân biệt phi thăng giả hay thế lực bản thổ.
Chỉ cần thực lực đủ mạnh, có thể sinh tồn được thì sẽ không có ai kỳ thị ngươi là phi thăng giả.
Điểm này Diệp Viễn cũng hiểu được.
Bởi vì Hải tộc quá hùng mạnh!
Số lượng Chân Linh hải tộc thật sự là một con số thiên văn.
Cho dù là dùng người đắp lên, áp lực của các tộc trên lục địa cũng rất lớn.
Bất luận thế lực bản thổ hay phi thăng giả thì cũng phải đối diện với sự uy hiếp từ hải tộc. Bọn họ không thể không đoàn kết, nhất trí đối ngoại.
Tuy sản vật trong biển lớn rất phong phú, nhưng điều kiện sinh tồn lại không bằng lục địa.
Cho nên Chân Linh hải tộc mỗi khi đến lúc thuỷ triều, sẽ lên theo dòng chảy tiến đánh thành trì.
Mục đích của bọn họ đơn giản là vì cướp bóc vật tư cùng bảo vật của nhân loại.
Hơn nữa, Chân Linh hải tộc khát máu, mỗi lần lên đất liền đều tàn sát đẫm máu.
Cho nên cường giả Thiên Vị các tộc trên lục địa và Hải tộc đều là không đội trời chung.
Ngược lại thì biển cả mênh mông cũng sẽ là địa điểm để trải nghiệm rèn luyện rất tốt.
Cho nên cường giả các tộc thường lập đội tiến vào hải vực, một là để tầm bảo, hai là để lịch lãm rèn luyện.
Đám người Hoàng Hạo Ngôn đi chuyến này đúng là để lịch lãm rèn luyện.
Chỉ là không ngờ lại dẫn đến động tĩnh lớn như vậy.
"Theo lẽ thường, các ngươi chỉ trộm một ít bảo vật, có lẽ bộ lạc Nhân Ngư sẽ không làm đến mức này, nhất định phải truy giết các ngươi cho bằng được. Các ngươi, có phải là đã trộm được vật gì không tầm thường hay không?" Diệp Viễn cau mày nói.
Hoàng Hạo Ngôn lắc đầu nói: "Có không ít thứ tốt, nhưng cũng không có bảo vật gì quá kinh diễm!"
Diệp Viễn nói: "Để ta xem thử!"
Hoàng Hạo Ngôn không dám làm trái, mấy người lấy hết những bảo vật trộm được ra, chồng chất chiếm gần nửa con thuyền.
Bạn đang đọc truyện mới tại Truyện azz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!