"Hoàng Hạo Ngôn, lấy cái ốc biển kia ra để mọi người xem xem." Diệp Viễn nói.
Hắn không biết không có nghĩa là những cường giả Ngọc Hoàng Thiên này cũng không biết.
Dù sao bọn hắn cũng có liên hệ với Hải tộc nhiều năm, nhận thức bảo vật của Vương tộc cũng không kỳ quái.
Hoàng Hạo Ngôn theo lời đem ốc biển kia ra.
"Thôi trưởng lão, không biết các ngươi có nhận thức thứ này?" Diệp Viễn hỏi.
Thôi Đồng quan sát ốc biển, sắc mặt cuồng biến: "Cái này... Đây chẳng lẽ là Bích Hải Thần Loa trong truyền thuyết?"
"Bích Hải Thần Loa?" Diệp Viễn hiếu kỳ nói.
Sắc mặt Thôi Đồng trở nên ngưng trọng trước nay chưa có, hắn ta nói: "Bích Hải Thần Loa là chí bảo trấn tộc của vương tộc Kế Nam, uy năng khôn cùng! Nghe nói nó là một kiện Hồng Âmông Chí Bảo hạ phẩm!"
"Hồng Âmông Chí Bảo?" Vẻ mặt Diệp Viễn nghi hoặc, hắn cũng chưa từng nghe qua về Hồng Âmông Chí Bảo.
Thời điểm Minh chủ của Đan Minh lấy ra Hồng Âmông Chí Bảo, hắn đã bị đưa vào hư không.
Thôi Đồng lại nói tiếp với vẻ mặt ngưng trọng: "Trên Thiên Linh Chí Bảo là Hồng Âmông Chí Bảo! Hồng Âmông Chí Bảo là vũ khí của cường giả Thánh Hoàng Thiên, uy năng không cách nào tưởng tượng. Không sai, hình dạng của ốc biển này giống nhau như đúc cùng với những gì lão phu từng nghe được! Chỉ là không biết tại sao, lão phu lại không thể cảm giác được uy năng của nó."
Sắc mặt Hoàng Hạo Ngôn và Tô Bội Vân trắng bệch, thế mới biết mình đã chọc phải đại họa.
Khó trách lúc trước Ngư Nhân bộ lạc lại đuổi theo không buông.
Nghĩ đến Ngư Nhân bộ lạc đã biết rõ, lúc này báo lên vương tộc Kế Nam, cho nên mới có lần đại hải chiến này.
"Hoàng Hạo Ngôn, đây là chuyện tốt ngươi làm!" Tô Ý nghe xong, giận tím mặt nói.
Hắn ta không ngờ Hoàng Hạo Ngôn và nữ nhi của mình vậy mà lại chọc vào hoạ lớn như vậy.
Hiện tại, hắn ta hận không thể tát một cái chụp chết Hoàng Hạo Ngôn.
Hoàng Hạo Ngôn sắc mặt trắng bệch, "bịch" một tiếng quỳ rạp xuống đất, khóc rống nói: "Thành... thành chủ đại nhân, ta thật sự không biết! Sớm biết Bích Hải Thần Loa là chí bảo của Ngư Nhân bộ lạc, cho ta mượn mười cái lá gan ta cũng không dám động vào!"
Tô Ý nghiến răng nghiến lợi nói: "Bây giờ nói chuyện này thì có thể làm được cái gì? Có bản lĩnh ngươi đi nói với vương tộc Kế Nam kia đi!"
Những người khác cũng mang sắc mặt bất thiện.
Hiển nhiên, bọn hắn đều hết sức bất mãn đối với Hoàng Hạo Ngôn.
Dù sao chuyện này cũng gây nên ảnh hưởng quá lớn!
Chỉ sợ toàn bộ Thiên Nam sẽ bị cuốn vào trận đại chiến này.
"Cha, chuyện này không liên quan đến Ngôn ca! Bích Hải Thần Loa là nữ nhi lấy ra ở trong Tàng Bảo Các của Ngư Nhân bộ lạc!" Tô Bội Vân cũng quỳ xuống nói.
"Ngươi!" Tô Ý tức giận thiếu chút nữa thổ huyết.
Vừa rồi hắn ta nhìn như nổi trận lôi đình, nhưng thật ra là cố ý đẩy nữ nhi mình ra.
Tô Ý biết rõ, chuyện đi Ngư Nhân bộ lạc là do Hoàng Hạo Ngôn làm chủ.
Đã như vậy thì để hắn ta gánh luôn trách nhiệm này.
Không ngờ nữ nhi của hắn ta vậy mà lại tự đứng ra!
Trước mắt bao người, làm sao hắn ta có thể che chở?
Bỗng nhiên ánh mắt Hoàng Hạo Ngôn ngưng tụ, hắn ta trầm giọng nói: "Thành chủ đại nhân, các vị tiền bối, chuyện này đều do một mình ta chủ đạo, không liên quan gì đến người khác! Bội Vân nghe lời ta nên mới dùng Thủy Ẩn Châu trốn vào Ngư Nhân bộ lạc! Chuyện này Hạo Ngôn một mình gánh chịu! Hiện tại ta sẽ mang theo Bích Hải Thần Loa đi đến vương tộc Kế Nam giải thích rõ ràng!"
Lúc này, sự nhát gan trong mắt Hoàng Hạo Ngôn đã biến mất, thay vào đó là vẻ gánh vác trách nhiệm mà một nam nhân nên có!
Tô Ý nghe xong, trong mắt hiện lên một tia kinh ngạc.
Hắn ta cũng không ngờ Hoàng Hạo Ngôn lại nói ra những lời này.
Xem ra, tiểu tử này là thật lòng đối với nữ nhi của hắn ta.
Nhưng mà giữa Hoàng Hạo Ngôn và nữ nhi, hiển nhiên hắn ta chọn nữ nhi của mình.
"Được! Hoạ do chính ngươi gây ra, ngươi tự mình giải quyết đi!" Tô Ý trầm giọng nói.
Những người khác cũng không ngăn cản, chỉ thờ ơ lạnh nhạt.
Gây ra đại hoạ như vậy, phải làm thế cũng là lẽ dĩ nhiên.
"Cha!" Tô Bội Vân lệ rơi đầy mặt, thê lương nói.
Hoàng Hạo Ngôn tiếp nhận Bích Hải Thần Loa, cười nói với Tô Bội Vân: "Bội Vân, đừng càn quấy! Chuyện này vốn do ta gây ra, tất nhiên phải để ta gánh vác! Tô thành chủ không sai, nàng đừng hận ngài ấy!"
"Nhưng mà..." Tô Bội Vân rưng rưng nói.
"Không có nhưng nhị gì hết! Nếu như có kiếp sau, chúng ta vẫn sẽ ở bên nhau!" Hoàng Hạo Ngôn hôn Tô Bội Vân ngay trước mặt mọi người.
Có lẽ cảnh tượng này rất đẹp, nhưng lúc này lại có vẻ hết sức thê lương.
Ai cũng biết, chuyến này Hoàng Hạo Ngôn hẳn phải chết không thể nghi ngờ.
Hải tộc nhận lấy Bích Hải Thần Loa, có thể tiếp tục phát động đại hải chiến hay không, chuyện này rất khó nói.
Nhưng Hoàng Hạo Ngôn nhất định sẽ chết.
Nói xong, Hoàng Hạo Ngôn quay người rời đi.
"Chờ đã!" Đúng lúc này, Diệp Viễn bỗng mở miệng nói.
Hoàng Hạo Ngôn sững sờ, thi lễ nói với Diệp Viễn: "Diệp sư có gì chỉ giáo?"
Diệp Viễn thản nhiên nói: "Ta đi cùng ngươi."
Lời vừa nói ra, tất cả mọi người đều biến sắc.
Đối mặt với đại quân của Hải tộc, cho dù là cường giả Ngọc Hoàng Thiên cũng không dám bước ra ngoài, huống chi chỉ là một Đại Cực Thiên Vị nho nhỏ?
Diệp Viễn chán sống hay sao mà lại muốn đi chịu chết với Hoàng Hạo Ngôn?
"Không thể! Lúc này tuyệt đối không thể!" Hoàng Hạo Ngôn còn chưa nói gì, Thôi Đồng đã lập tức không chấp nhận.
Giang Lập cũng khuyên nhủ: "Thân phận của Diệp sư tôn quý đến nhường nào, sao có thể mạo hiểm?"
Trên người Diệp Viễn có thể có bí mật của Thiên Đan chân phẩm!
Đối với vùng đất Thiên Nam mà nói, chuyện này có ý nghĩa phi phàm.
Nhưng hắn lại muốn đi chịu chết!
Một đám thành chủ nhao nhao mở miệng, ngăn cản Diệp Viễn đi ra ngoài.
Chỉ một câu đã khiến nội tâm Hoàng Hạo Ngôn cảm động, căn bản không có cách nào diễn tả bằng ngôn từ.
Sự tình là do hắn ta gây ra.
Nhưng ở thời điểm này, hắn hi vọng đến nhường nào, rằng sẽ có một người đứng ra nói chuyện thay hắn.
Hắn ta không cố ý!
Hắn chỉ vô tình mà thôi!
Thế nhưng không có!
Người ở chỗ này đều xem hắn như sao chổi, xua đuổi như rác.
Nếu như lúc này có một Ngọc Hoàng Thiên đứng ra đi cùng hắn, hi vọng sống sót của hắn sẽ tăng lên nhiều!
Nhưng không có ai cả!
Bất ngờ là đúng lúc đó, Diệp Viễn đứng dậy!
"Diệp sư, ý tốt của ngài Hạo Ngôn ghi nhớ trong lòng! Nhưng thân phận ngài tôn quý, không thể theo ta đi chịu chết! Chuyện này hay là để một mình Hạo Ngôn đứng ra đi!" Hoàng Hạo Ngôn nói.
Diệp Viễn cười nói: "Ai nói ta đi chịu chết cùng ngươi? Diệp mỗ còn chưa có sống đủ đâu! Được rồi, chuyện này cứ quyết định như vậy đi, các ngươi không cần khuyên nữa."
Nhưng Thôi Đồng lại trầm giọng nói: "Diệp tiểu hữu, chuyện này tuyệt đối không được! Ngươi không thể đi!"
Bộ dáng kia cứ như thể nếu Diệp Viễn kiên trì, hắn ta sẽ dùng biện pháp mạnh.
Diệp Viễn lại cười nói: "Thôi trưởng lão, ngươi không giữ ta nổi! Chúng ta có thể đánh cuộc, nếu như hôm nay ngươi xuất thủ với ta, vùng đất Thiên Nam sẽ không còn khả năng xuất hiện Thiên Đan chân phẩm! Không tin, ngươi cũng có thể ra tay."
Bạn đang đọc truyện mới tại truyenazz.me. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!