Lọc Truyện
Từ ngày 03/08/2024: TruyệnAzz sẽ chuyển sang dùng tên miền truyenazz.me.Mong các bạn tiếp tục ủng hộ chúng mình và nhớ tên miền mới này nhé truyenazz.me

Tuyệt Thế Dược Thần - Diệp Viễn (FULL)

“Ha, một Hồng Âmông chí bảo mà ta không biết mạnh như thế nào, mà bây giờ kêu đưa cho các người thì chẳng khác nào giao mạng cho các người luôn à?” Diệp Viễn lắc đầu nói. 

             Hắn tranh thủ mười ngày thật ra là để cho Thiên Nam Thành tập kết binh mã. 

             Nếu lỡ như sau khi trả lại Bích Hải Thần Loa rồi mà đối phương lật lọng thì khó đảm bảo sẽ không xảy ra một trận chiến khốc liệt. 

             Long Tử nhíu mày nói: “Cho dù như thế nào thì điều kiện của ngươi ta cũng không thể đồng ý được.” 

             Diệp Viễn cười lạnh: “Xem ra, mục tiêu của các người không chỉ là Bích Hải Thần Loa rồi! Nếu đã vậy thì cũng hết cách, lấy thực lực ra nói chuyện đi!” 

             Diệp Viễn vừa nói xong thì dưới chân chấn động, khí thế của đại trận lập tức lan toả. Những Hải tộc kia nhìn thấy vậy lập tức hoảng sợ bỏ chạy tán loạn như điên. Đến Long Tử cũng hơi tái mặt, hắn ta chỉ có tu vi Vô Cực Thiên Vị, có thể sẽ không kháng lại được độc của Diệp Viễn! 

             “Coi như ngươi giỏi, chúng ta lui binh! Nhưng mà ngươi phải ký khế ước nguyên thần với bổn Long Tử, nếu như trái lời thề sẽ bị trời tru đất diệt!” Long Tử nói. 

             Diệp Viễn lạnh nhạt nói: “Nên vậy!” 

             ... 

             Mưa to dừng lại, thủy triều rút lui. 

             Trên tường thành, mọi người nhìn Hải tộc cưỡi sóng đi mà cảm giác như đang nằm mơ vậy. 

             Hoàng Hạo Ngôn đang ở bên cạnh Diệp Viễn vẫn còn đang ngây người, mơ hồ chưa biết chuyện gì đang diễn ra. Mình sống sót trở về rồi, kết quả này hắn ta trăm triệu lần cũng không dám nghĩ tới. 

             Lúc Tô Bội Vân nhìn thấy Hoàng Hạo Ngôn thì lập tức chạy tới ôm lấy hắn ta. 

             “Bội... Bội Vân, ta còn sống sao? Có phải ta đang nằm mơ hay không?” Hoàng Hạo Ngôn không dám tin hỏi. 

             Nước mắt Tô Bội Vân lăn dài, vừa khóc vừa cười nói: “Ngươi còn sống, không phải đang nằm mơ! Là Diệp sư đã cứu ngươi!” 

             “Đúng đúng đúng, Diệp sư! Là Diệp sư!” 

             Hoàng Hạo Ngôn giật mình tỉnh táo lại, trực tiếp quỳ xuống trước mặt Diệp Viễn, nói: “Cảm ơn Diệp sư đã cứu mạng!” 

             Diệp Viễn xua tay: “Được rồi, trở về điều dưỡng lại đi. Viên Thiên Ninh Đan này ngươi lấy về luyện hóa cho tốt đi.” 

             Trận pháp lớn đến mức độ đó đã đánh sâu vào tâm thức của Hoàng Hạo Ngôn, khiến tinh thần hắn ta không ổn định, ảnh hưởng rất lớn đến tu hành, cần phải về điều chỉnh lại một lần mới được. 

             Thiên Ninh Đan là Thiên Đan thượng giai ngưng thần tĩnh khí, phẩm cấp cực hạn cửu phẩm, đương nhiên sẽ giúp Hoàng Hạo Ngôn ổn định tinh thần rất tốt. 

             Hoàng Hạo Ngôn nhận lấy Thiên Ninh Đan mà cảm động không sao tả xiết, cảm ơn ngàn vạn lần rồi mới đi. 

             “Thủ đoạn của Diệp đại sư đúng là khiến người và thần đều phải ngạc nhiên! Ngài không chỉ đã cứu Hoàng Hạo Ngôn, mà còn cứu dân chúng của Cửu Thành! Thôi mỗ thay bọn họ, cảm ơn đại ân của Diệp đại sư!” 

             Thôi Đồng cúi người thật sâu lạy Diệp Viễn một lạy. 

             Diệp Viễn châm chọc cười nói: “Bây giờ không muốn bắt ta lại nữa à?” 

             Khuôn mặt già của Thôi Đồng đỏ lên, thẹn thùng nói: “Diệp đại sư chớ trách! Thật sự là...” 

             Diệp Viễn phất tay, lạnh nhạt nói: “Chút tính toán kia của các ngươi còn chưa giấu được ta đâu. Ngươi yên tâm đi, ta sẽ để lại truyền thừa ở Thiên Nam. Nhưng đó là chuyện của ta, không liên quan gì đến ngươi, hiểu không?” 

             Nhóm người Thôi Đồng nghe vậy lập tức mừng như điên, vội vàng nói: “Thôi mỗ hiểu mà! Hiểu mà!” 

             Giờ phút này Thôi Đồng mới hiểu được suy nghĩ trước kia của mình buồn cười đến chừng nào. Đến cả Hắc Sa tướng quân cũng không bắt Diệp Viễn lại được thì chỉ với ba Ngọc Hoàng Thiên trung kỳ bọn họ làm sao có cơ hội nào chứ? 

             Thôi Đồng bỗng cảm thấy may mắn vì mình chưa ra tay, nếu không chắc chắn Diệp Viễn sẽ không lưu lại truyền thừa. 

             Con ngươi Thôi Đồng đảo một vòng, sau đó nói: “Diệp đại sư, nếu ngài đã có khả năng dùng độc cao siêu như vậy thì mười ngày sau chúng ta có phải nên một lưới bắt hết Hải tộc hay không?” 

             Diệp Viễn nhìn hắn ta, cười nói: “Thôi trưởng lão, ngươi suy nghĩ nhiều quá rồi đấy! Sinh linh của Hải tộc đâu chỉ có hàng tỷ? Độc của ta mặc dù cao siêu nhưng làm sao có thể giết chết hết toàn bộ được!” 

             Diệp Viễn đương nhiên biết Thôi Đồng đang nghĩ gì, hắn ta muốn giết hết Kế Nam Hải tộc để đề phòng rắc rối sau này đây mà. Có điều tính toán lúc trước của hắn ta cũng chỉ là ‘không thành kế’ mà thôi. Tuy độc rất mạnh nhưng cũng không thể nào giết chết hết tất cả Chân linh của Hải tộc ngoài biển được. 

             Thôi Đồng há hốc mồm, khiếp sợ hỏi: “Ngài... Ngài lừa bọn họ ư?” 

             Diệp Viễn cười nói: “Độc trận của ta mạnh nhất trong phạm vi mười dặm, nếu ngoài mười dặm thì đã là ngoài tầm tay rồi! Hắc Sa tướng quân kia rất mạnh, nếu như ra tay thật thì ngươi cảm thấy ta còn có cơ hội hạ độc chết hết những Hải tộc kia sao? Đừng nói là ta, cho dù là Thánh Hoàng Thiên đến đây cũng không thể giết chết hết toàn bộ Hải tộc đâu!” 

             “Vậy... Vậy...” 

             “Diệp đại sư, ngài đây là đang chơi trò đau tim à!” 

             “Diệp đại sư, nếu như bị nhìn thấu là ngài sẽ chết không có chỗ chôn đấy! Lá gan của ngài cũng lớn thật!” 

             ... 

             Mấy thành chủ ở đấy ai cũng ngạc nhiên đến trợn mắt há mồm. 

             Diệp Viễn chẳng những qua được mắt Long Tử mà còn lừa gạt được cường giả của cả thành! 

             Diệp Viễn khẽ cười nói: “Việc này nhìn thì thấy nguy hiểm nhưng thật ra cũng rất an toàn. Dù cho ai nhìn thấy ta chỉ trong nháy mắt đã đánh ngã mười dặm Hải tộc thì cũng không thể nào không chấn động được. Chỉ cần đối phương cảm thấy dè chừng thì có nghĩa là ta an toàn rồi. Ít nhất thì các ngươi cũng cho rằng ta có thể giết hết toàn bộ Hải tộc đấy không phải sao?” 

             Nhóm người Thôi Đồng nghe vậy rất ngạc nhiên, nhưng không thể cãi lại được. 

             Đúng vậy! 

             Tình cảnh lúc đó khiến ai cũng chấn động như vậy, cho dù là cường giả Ngọc Hoàng Thiên đỉnh phong cũng không có khả năng hạ gục cường giả trong phạm vi mười dặm chỉ trong vòng nháy mắt, nhưng Diệp Viễn đã làm được! 

             Mọi người nhìn thấy cảnh đó tâm lý sẽ bị ám ảnh, cảm giác bị phóng đại lên vô số lần. Hải tộc cũng biết sợ chết, nhất là Vương tộc, cho nên, hành động lần này nhìn như nguy hiểm nhưng thật ra lại rất an toàn. 

             Ánh mắt của đám người Thôi Đồng nhìn về phía Diệp Viễn đã tràn ngập kính sợ. Tên tiểu tử này Đan Võ song tuyệt thì cũng thôi đi, đã vậy còn lớn gan, tâm tư lại kín đáo, nắm giữ mọi thứ trong lòng bàn tay. 

             Trong ngực có núi sâu, trong bụng có càn khôn dùng để hình dung Diệp Viễn đúng là quá chính xác. Người như vậy đúng là yêu nghiệt mà! 

             ... 

             Thời gian mười ngày chớp mắt đã đến. 

             Đại quân của Hải tộc đã rút lui, biển xanh trở lại thành đất liền. 

Bạn đang đọc truyện mới tại Truyện Azz. Vào google gõ: Truyện Azz để vào nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!

Nhấn Mở Bình Luận
Tham gia group Facebook: Phố Truyện - Đọc truyện chữ mới nhất để đọc truyện sớm nhất và yêu cầu truyện mà bạn muốn!
Các bạn thông cảm vì website có hiện quảng cáo để vận hành và duy trì
Mọi người vẫn ủng hộ chúng tớ để ra chương sớm nhất nhé!