"Từ bỏ rồi à, vậy đi thôi!"
Diệp Viễn dẫn Tiểu Long Nữ cứ thản nhiên rời đi như vậy.
Mọi người nhìn bóng lưng hai người với vẻ mặt nghẹn họng nhìn trân trối.
Trên mặt đất, Thiết Tâm bị đánh kêu rên không ngớt.
Mặc dù Thủy Long không thể giết hắn ta, nhưng khiến hắn ta chịu đủ đau khổ thì vẫn được.
"Hai người này ở cùng một chỗ chính là Hỗn Thế Ma Vương!" Thôi Đồng cảm thán.
Tô Ý cười khổ, nói: "Ai nói không phải chứ? E rằng cũng chỉ có thành chủ đại nhân mới có thể trấn áp được sức mạnh vừa rồi nhỉ? Những người khác chỉ có bị đánh."
"Đây chính là phó thành chủ Thiết Tâm, chí tôn Ngọc Hoàng Thiên đại viên mãn đấy. Vậy mà nói đánh là đánh, thật sự là..." Tôn Vân Kính lắc đầu cười khổ, nói.
"Đại ca, huynh thật sự quá lợi hại! Không phải huynh là nhân loại ư, vì sao sức mạnh huyết mạch lại thuần khiết như vậy?"
"Ta có một nửa huyết thống long tộc."
"Ca ca, huynh xem chúng ta coi như là chiến hữu kề vai chiến đấu, ta xin huynh đấy, đừng đưa ta trở về được không?"
"Ngươi cũng nghe rồi đấy, ngươi không trở về thì ta phải chết."
"Nhưng, không còn cách nào khác sao? Người ta thật vất vả mới ra ngoài một chuyến, thật sự không muốn trở về!"
"Thật xin lỗi, không có."
"Không phải huynh đã ký khế ước nguyên thần với ca ca ta sao? Huynh trả lại Bích Hải Thần Loa cho hắn, sau đó lại cướp ta trở về có được không?"
Trên đường đi, Tiểu Long Nữ biến thành kẻ lắm lời, liên tục càu nhàu than thở bên tai Diệp Viễn.
Nhưng lúc này nàng ấy đã không còn sự chán ghét như trước đây, ngược lại nàng ấy nhìn Diệp Viễn với vẻ mặt sùng bái.
Ở trong mắt nàng ấy, thật sự coi và đối xử với Diệp Viễn giống như ca ca của mình.
Nhìn thấy Tiểu Long Nữ thay đổi như vậy, Diệp Viễn cũng thở phào nhẹ nhõm.
Nha đầu này căn bản là một đứa trẻ chưa trưởng thành, nàng ấy vẫn chưa hiểu cái gì là thiện ác, luôn hành động theo sự yêu ghét nhất thời mà thôi.
Hơn nữa, huyết mạch của Tiểu Long Nữ thuần khiết, thực lực mạnh mẽ hắn chưa từng gặp người nào lợi hại hơn nàng ấy.
Vì vậy nên tâm tính của tiểu nha đầu này rất kiêu ngạo.
Nhưng vỏ quýt dày có móng tay nhọn, nàng ấy lại bị Diệp Viễn chỉnh đốn.
Đầu tiên là dạy dỗ cho một trận, không ngờ lại là lộ ra huyết mạch thuần khiết.
Thế là tiểu nha đầu này bị thuyết phục triệt để.
Ven biển, đại quân Hải tộc đang tụ tập.
Diệp Viễn dẫn theo Tiểu Long Nữ đang tức giận đi tới.
Nhìn thấy Tiểu Long Nữ, Long Tử Hội Ninh cũng cảm thấy ngoài ý muốn.
Nhưng ngay sau đó hắn ta lập tức nổi giận.
"Cảnh Phỉ! Muội lại dám chạy lên mặt đất, muội có biết phụ vương lo lắng cho muội thế nào không?" Hội Ninh trầm giọng nói.
Tiểu Long Nữ lại không thèm nể mặt, làm mặt quỷ với hắn ta: "Trong Long Cung buồn muốn chết! Trong biển rộng cũng chẳng có gì chơi! Người ta chính là muốn lên mặt đất đấy, huynh có thể làm gì muội?"
"Muội!" Hội Ninh tức giận không thôi.
Diệp Viễn ở một bên nhìn thấy cảnh này lại cảm thấy buồn cười.
Chỉ sợ ở Kế Nam hải vực không ai có thể trừng trị được nha đầu này.
"Được rồi, các ngươi trở về lại giải quyết chuyện giữa hai người đi! Đây là Bích Hải Thần Loa, bây giờ trả vật về với chủ cũ! Ngươi đưa nha đầu thối này trở về luôn đi, hai chúng ta đã hết nợ rồi."
Diệp Viễn lấy Bích Hải Thần Loa ra, trực tiếp ném cho Hội Ninh.
Hội Ninh nhìn hành động của Diệp Viễn như vậy, trong lòng thậm chí giật mình.
Hắn biết, muội muội này của mình hoang dã như thế nào.
Hơn nữa người giữ Bích Hải Thần Loa, Ngọc Hoàng Thiên bình thường cũng không phải đối thủ của nó.
Tên này có thể thu phục muội muội, đưa nàng trở lại đây.
Nhìn dáng vẻ của muội muội dường như không hề chống cự.
"Làm càn! Ngươi dám gọi công chúa là nha đầu thối! Tiểu tử, ngươi thật sự không biết chữ chết viết thế nào sao?" Tướng quân Hắc Sa nghe Diệp Viễn nói như vậy, lập tức nổi giận.
Diệp Viễn không thèm để ý đến hắn ta, trực tiếp xoay người rời đi.
Phía sau Diệp Viễn là đại quân của Nhân Tộc.
Hội Ninh cau mày phất ống tay áo một cái, thản nhiên nói: "Được rồi, lui binh!"
Ngay lúc này lại có chuyện bất ngờ xảy ra.
Tiểu Long Nữ đột nhiên ấn pháp quyết, khẽ quát: "Về!"
Bích Hải Thần Loa đã bị gọi về, trực tiếp tránh thoát tay Hội Ninh bay về phía Tiểu Long Nữ.
Cùng lúc đó, cơ thể của nàng ấy như mũi tên thoát khỏi dây cung, chạy trốn như bay.
"Ha ha, ca ca khế ước nguyên thần đã hoàn thành, không cần chết nữa rồi! Bây giờ, ta tự mình lại chạy ra, huynh dẫn ta đi lên mặt đất chơi được không?"
Trong nháy mắt, Tiểu Long Nữ đã đi tới bên cạnh Diệp Viễn.
Diệp Viễn cũng không cảm thấy bất ngờ, nếu như nàng ấy không trốn trở lại mới bất ngờ ấy.
Chẳng qua Diệp Viễn lắc đầu từ chối nói: "Ngươi cứ tự chơi một mình, ta không có thời gian chơi đùa cùng ngươi."
Tiểu Long Nữ tức giận nói: "Hừ! Ca ca thối!"
"Cảnh Phỉ! Muội trở về cho ta! Nếu không trở về, phụ vương nhất định sẽ đuổi giết đến Thiên Nam Thành!" Phía sau truyền tới giọng nói nổi giận của Hội Ninh.
Tiểu Long Nữ làm mặt quỷ với hắn ta: "Ông ấy giết ai mặc kệ ông ấy, có liên quan tới ta chứ?"
Hội Ninh tức giận không thôi, hắn ta lại nhìn Diệp Viễn, lời nói lạnh nhạt: "Tiểu tử, ngươi lừa ta đấy à! Ngươi và nha đầu Cảnh Phỉ này thông đồng với nhau, tốt lắm!"
Diệp Viễn nhìn hắn ta như kẻ ngốc, bật cười nói: "Ngươi ngốc à? Nếu ta và nàng ấy bắt tay với nhau, khế ước nguyên thần này có thể hình thành sao? Chính ngươi quản không được muội muội của mình lại tìm ta gây sự, đây là đạo lý gì hả?"
Mặt mo của Hội Ninh đỏ lên, biết Diệp Viễn nói đúng tình hình thực tế.
Khế ước nguyên thần do thiên đạo chứng kiến.
Nếu Diệp Viễn và Cảnh Phỉ thông đồng với nhau lừa dối thiên đạo, khế ước nguyên thần sẽ phát tác.
Hơn nữa nha đầu ngoan cố Cảnh Phỉ này làm ra chuyện như thế cũng không kỳ lạ gì.
"Này... Tiểu huynh đệ, ngươi hợp sức với ta bắt nha đầu này được không?"
Hội Ninh tỉnh táo lại, giọng điệu mềm xuống nói: "Phụ vương ta vô cùng yêu thương nha đầu này, hơn nữa ngươi cũng thấy tính cách của nó rồi đó. Nếu muội ấy lên mặt đất, có trời mới biết sẽ gây ra chuyện lớn đến thế nào!"
Tiểu Long Nữ nghe vậy thầm nghĩ không ổn, lập tức định chuồn đi.
Nhưng mà đã trễ, Diệp Viễn đã túm lấy chân nhỏ của nàng ấy rồi.
"Ca ca tốt, cầu xin huynh đấy, đừng để ta trở về được không?" Tiểu Long Nữ năn nỉ nói.
Khuôn mặt Diệp Viễn lạnh lùng, thản nhiên nói: "Ta cảm thấy Long Tử nói rất đúng. A… Nếu ngươi không quay về, sợ là mặt đất sẽ không lúc nào được yên ổn. Huống gì chỉ sợ phụ vương của ngươi vì ngươi mà sẽ phát động chiến tranh ngoài biển khơi. Cho nên ngươi vẫn ngoan ngoãn trở về đi."
"Ta không muốn."
"Hử?" Diệp Viễn trừng mắt hung dữ, Tiểu Long Nữ lập tức ỉu xìu.
"Được rồi được rồi, người ta trở về là được chứ gì? Ca ca xấu, ca ca tồi!" Tiểu Long Nữ không còn cách nào khác.
Bây giờ nàng ấy vô cùng kính sợ Diệp Viễn.
Hơn nữa ánh mắt vừa rồi của hắn rất hung dữ, giống như lúc hắn đánh mông nàng ấy.
Diệp Viễn hừ lạnh, nói: "Tốt nhất ngươi ngoan ngoãn trở về cho ta, nếu ngươi dám lén quay lại, nếu lại bị ta bắt được ngươi biết rõ kết cục rồi đấy!"
Diệp Viễn trừng mắt, nàng ấy bất giác sờ mông mình rồi nói: "Được rồi, người ta biết rồi!"
Bạn đang đọc truyện mới tại truyen azz com.vn. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!