“Ha ha, đều là đệ tử Tống gia mà Tống Mân Triết ngươi đúng là một tên rác rưởi!”
“Chỉ có chút tài lẻ này mà cũng dám múa rìu qua mắt thợ ở trước mặt Văn Hạo huynh sao?”
“Đúng là nực cười! Tống gia lại để ngươi đến đây trà trộn!”
…
Tống Văn Hạo lên tiếng, lập tức có rất nhiều người hùa theo và cùng nhau giúp trách mắng Tống Mân Triết.
Tống Văn Hạo quyền thế rất mạnh, sau này chắc chắn sẽ là một nhân vật lớn.
Lúc này giao hảo với hắn ta là tương đương với việc trèo lên một cái cây lớn vậy!
Tống Mân Triết là đường đệ của Tống Văn Hạo, có tư chất tầm thường trong thế hệ này, miễn cưỡng bị đưa đến đây.
Nhưng trong mắt của những người Tống gia, hắn chỉ là nhân vật cùng Thái Tử đi học mà thôi, sẽ không thể nào được chọn.
Trong ngày thường, Tống Văn Hạo đã không vừa mắt với tên đường đệ này, khi ở nhà đã không ít lần quở trách lăng mạ hắn.
“Đại ca, ta không có ý múa rìu qua mắt thợ, chỉ là cảm thấy đợi chờ thật nhàm chán nên chi bằng luyện tập Khống Hoả Thuật để giết thời gian.” Tống Mân Triết nói.
Chát!
Tống Văn Hạo trở tay tát hắn một bạt tai, lạnh lùng trách mắng: “Còn học được cách cãi lại à! Có thể đến được đây, có ai là không mạnh hơn ngươi? Loại võ thuật mèo què của ngươi, nếu muốn mất mặt thì về nhà đi, chạy đến đây làm xấu mặt những người Tống gia!”
Tống Mân Triết che mặt lại nhưng ánh mắt vẫn rất quật cường.
Hắn không cảm thấy mình có gì sai cả!
Luyện tập Khống Hoả Thuật để giết thời gian cũng có tội sao?
Tống Văn Hạo càng tức giận hơn khi thấy Tống Mân Triết không phục.
Bốp!
Hắn ta lại đá một phát vào ngực Tống Mân Triết, trực tiếp đá hắn bay ra xa.
“Cái thứ láo xược, ngươi dám nhìn ta bằng ánh mắt này à? Bổn thiếu sẽ đánh chết cái thứ ngỗ ngược nhà ngươi!” Tống Văn Hạo trầm giọng nói.
Két!
Đúng lúc này, cánh cổng phòng luyện đan đột nhiên được mở ra.
Diệp Viễn dẫn theo đám người Thôi Đồng thản nhiên bước vào.
“Tam điện chủ đến!”
Một đám thiên tài sửng sốt rồi vội vàng đứng ngay ngắn.
Ngay cả Tống Văn Hạo cũng phải thu lại sự kiêu ngạo của mình và kính cẩn đứng ở đó.
Tống Mân Triết chật vật bò dậy, không nói gì cả mà chỉ lặng lẽ đứng ở một bên.
Diệp Viễn đưa mắt nhìn lướt qua khuôn mặt của mọi người, một đám thiên tài đều thở dốc và vô cùng căng thẳng.
Không biết tại sao, người đang ở trước mặt này đây rõ ràng có cảnh giới tương tự với mình.
Nhưng khi đối mặt với Diệp Viễn thì họ đều có cảm giác bị nhìn thấu vậy.
“Các ngươi có thể đến đây, chứng tỏ rằng các ngươi đều là đệ tử ưu tú trong gia tộc của mình! Tuy nhiên, các người được gia tộc chọn, không đồng nghĩa cũng sẽ được ta chọn! Bổn điện có tiêu chí chọn người của riêng mình. Bây giờ các ngươi hãy tự tập luyện một phen, để bổn điện xem thực lực của các ngươi trước!” Diệp Viễn bình thản nói.
Nhiều người lập tức trở nên nóng lòng muốn thử sau khi nghe thấy điều đó.
Giống như những gì Diệp Viễn đã nói, có thể đến đây đều là những người ưu tú.
Đương nhiên họ muốn thể hiện thực lực của mình ở trước mặt Diệp Viễn để mong có thể trở thành đệ tử của Diệp Viễn.
Đó chính là truyền thừa chân phẩm đấy!
“Ai trước?” Diệp Viễn nói.
“Ta trước!” Tống Văn Hạo tự xung phong là người đầu tiên bước ra khỏi hàng.
Nhiều người cũng muốn giành trước, nhưng thấy Tống Văn Hạo ra tay thì bọn họ đều tự giác rút lui.
Người đầu tiên ra tay đương nhiên sẽ có ưu thế.
Vào trước làm chủ!
Người càng ra tay trước thì càng có thể thu hút ánh nhìn của người khác.
Nhất là với loại như Tống Văn Hạo, ngay khi hắn ta ra tay thì những người ở phía sau sẽ trở nên buồn tẻ nhàm chán, xác suất được chọn rõ ràng sẽ ít đi rất nhiều.
Và tất nhiên, điều này cũng phải dựa vào cơ sở có thực lực.
Nếu không có thực lực mà ra tay trước thì chỉ có một kết quả không sánh bằng.
Diệp Viễn khẽ gật đầu và nói: “Được, ngươi luyện chế một viên Trúc Cơ Thiên Đan nhất phẩm đi!”
Tống Văn Hạo cười ngạo nghễ, nói: “Tam điện chủ, Trúc Cơ Thiên Đan quá đơn giản rồi, hoàn toàn không tài nào thể hiện được thực lực của ta!”
Diệp Viễn khẽ cau mày và không vui nói: “Là ngươi khảo hạch bổn điện hay là bổn điện khảo hạch ngươi?”
Tống Văn Hạo không khỏi sửng sốt khi thấy Diệp Viễn nổi giận, vội vàng xấu hổ nói: “Đương… Đương nhiên là Tam điện chủ khảo hạch đệ tử rồi! Được thôi, Trúc Cơ Thiên Đan thì Trúc Cơ Thiên Đan vậy!”
Tống Văn Hạo ra tay, quả nhiên là một thực lực mạnh mẽ, lập tức gây ra một tràng khâm phục.
Đối với hắn ta mà nói, Trúc Cơ Thiên Đan nhất phẩm quả thực là một trò con nít, quá đơn giản rồi.
Chẳng mấy chốc thì Thiên Đan ra lò!
Không chút ngoài ý muốn, là cửu phẩm trung!
Đối với một Thiên Dược Sư nhị phẩm mà nói, có thể luyện chế ra Trúc Cơ Thiên Đan nhất phẩm đến mức cửu phẩm trung vốn là một chuyện vô cùng phi thường rồi.
Sau khi bước xuống, Tống Văn Hạo lộ vẻ mặt cao ngạo.
Hắn ta tin rằng, viên Thiên Đan này chắc chắn có thể gây ấn tượng với Diệp Viễn!
Trừ khi hắn là một tên mù!
Và tất nhiên, vẻ mặt của Diệp Viễn là vô cùng bình tĩnh.
Tống Văn Hạo không có nhiều bất ngờ, nếu thực sự nói về thiên tài thì Diệp Viễn mới là người biến thái nhất!
Ở tuổi này mà đã có thể luyện chế ra Thiên Đan chân phẩm, đây mới chính là yêu nghiệt!
Nhưng Tống Văn Hạo cũng sẽ không tự coi nhẹ mình, theo quan điểm của hắn ta, Diệp Viễn chỉ là xuất thân tốt hơn hắn ta mà thôi.
Tiếp theo, những thiên tài đệ tử của các gia tộc đều lần lượt thể hiện thực lực.
Diệp Viễn cũng không bảo bọn họ luyện chế những Thiên Đan khác, mà tất cả đều là Trúc Cơ Thiên Đan nhất phẩm.
Phải mất ba ngày trời thì Diệp Viễn mới có thể xem hết những người này.
Tuy nhiên, khi Tống Mân Triết luyện chế thì Diệp Viễn đặc biệt để ý đến, trong lòng ngầm gật đầu.
Thực ra Diệp Viễn đã nhìn thấy hết những gì xảy ra ở đây.
Trên thực tế, để bọn họ chờ đợi ở đây chính là một phần của cuộc khảo hạch.
Mỗi một người có mặt ở đây, Diệp Viễn đều có ấn tượng.
Đợi đến khi tất cả mọi người hoàn thành việc luyện chế thì một đám thiên tài đều nhìn Diệp Viễn với vẻ mặt mong chờ.
Còn Tống Văn Hạo thì đã nắm chắc trong lòng.
“Bây giờ, ta chỉ đến ai thì người đó hãy đứng qua bên kia.”
Diệp Viễn chậm rãi vươn tay ra và chỉ về phía Tống Văn Hạo ngay trước tiên.
Tống Văn Hạo lộ ra nụ cười quả đúng như thế, bước ra khỏi hàng và đứng ở một bên.
Nhưng người khác đều lần lượt nhìn hắn ta bằng ánh mắt ngưỡng mộ.
“Ngươi!”
“Ngươi!”
“Và cả ngươi!”
…
Diệp Viễn lần lượt chỉ qua đó, rất nhiều người được chỉ vào đều là thiên tài hàng đầu của các gia tộc lớn.
Có một số người cho dù không bằng Tống Văn Hạo nhưng cũng không chênh lệch quá nhiều.
Diệp Viễn một hơi chỉ ra hơn một trăm năm mươi người rồi mới dừng lại.
Những người được chỉ ra đều vui mừng khôn xiết.
Còn những người không được chỉ vào thì mặt mày chán nản, bởi vì họ đã mất đi một cơ hội ngàn vàng.
“Các ngươi có thể về được rồi!” Diệp Viễn bình thản nói với hơn một trăm năm mươi người này.
Tống Văn Hạo sửng sốt nói: “Ngài… Ngài nói cái gì?”
Bạn đang đọc truyện mới tại truyen azz com.vn. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!