"Diệp lão đệ, lần này chúng ta thật sự kiếm bộn rồi! Những công pháp bí tịch này cũng đủ cho chúng ta tu luyện tới Chân Hoàng Thiên đấy!" Đạo Vân Thánh Tôn cười toe toét, miệng sắp lệch luôn rồi.
Hắn ta đã sớm ném những khúc mắc lúc trước với Diệp Viễn lên tận chín tầng mây rồi.
Cả đời này hắn ta đã tiến vào rất nhiều bí cảnh, nhưng cộng hết lại, thu hoạch cũng không lớn bằng lần này!
Công pháp, võ kỹ, Hồng Mông Chí Bảo, thiên đan, đúng là sảng khoái, muốn ngừng cũng không được.
Sự thật đã chứng minh, đi theo Diệp Viễn có thịt ăn, đối nghịch với Diệp Viễn thì chỉ có chết sớm
"Diệp lão đệ, những công pháp bí tịch này ngươi thật sự không cần món nào sao?" Tử Dương Thánh Tôn vẫn không thể tin được nói.
Diệp Viễn cười nói: "Ta không thiếu những thứ này, mọi người cứ thu luôn phần của ta đi."
"Haizz, được rồi, vậy thì phải đa tạ Diệp lão đệ rồi!" vẻ mặt Tử Dương Thánh Tôn đầy kích động.
Di Thiên nói, công pháp bí tịch ở đây đối với người bình thường mà nói thì là Thánh Điển chí cao.
Nhưng đối với Vô Tự Thiên Công mà nói thì lại thành đệ tử gặp sư phụ rồi.
Nếu như đay là sơn mon chính thức của Mê Thần Cung thì những công pháp đó mới thật sự là chí bảo.
Chẳng qua, cho dù Diệp Viễn có chiếm được thì cũng không cần phải tu luyện.
Vo Tu Thien Cong cho du la dat o Me Than Cung, cung la cap bac cao cap nhất!
Hơn nữa, Diệp Viễn tu luyện công pháp đã có sự tương thích nhất định, đổi công pháp khác cũng không có gì tốt.
Về phần võ kỹ, từ trước đến giờ Diệp Viễn vẫn đi theo con đường khai sáng.
Trừ khi là một ít bí pháp phụ trợ cực mạnh, nếu không Diệp Viễn cũng rất ít tu luyện.
Những đien tịch nay rat nhanh đa bị phan chia sạch sẽ.
Đương nhiên, nếu như không phải Diệp Viễn chủ trì đại cục, đám người này sớm đã đánh nhau đến người sống ta chết.
"Diệp lão đệ, bây giờ chúng ta đi đâu? Tiếp tục đi về phía trước hay là ra ngoài?" Đạo Vân Thánh Tôn hỏi.
Hiện tại, bọn họ đã coi Diệp Viễn như Thiên Lôi, chỉ đâu đánh đó.
Ít nhất ở trong Mê Thần Cung, Diệp Viễn bảo bọn họ hướng đông, bọn họ tuyệt không dám đi hướng tây.
Rời khỏi Diệp Viễn, quá nguy hiểm!
Diệp Viễn nói: "Bây giờ ta cần đi tu luyện, các vị muốn đi cùng hay muốn ra ngoài trước?"
Đạo Vân Thánh Tôn sững sờ, nói: "Tu luyện? Ở chỗ này à?"
Diệp Viễn gật đầu nói: "Đi qua hành lang này, đối diện có một chỗ dùng để huấn luyện đệ tử. Đã đến tận đây rồi, tất nhiên không thể lãng phí."
Việc tu luyện ở đây đương nhiên là do Di Thiên chỉ điểm.
Vài chục năm nay, Diệp Viễn vẫn dốc lòng bế quan tu luyện, cảnh giới cùng thực lực đan đạo đã tăng vọt, nhưng phương diện lĩnh ngộ quy tắc lại bị hạ thấp.
Hiện tại, ba đại quy tắc của Diệp Viễn đều dừng lại ở tầng thứ ba.
Trước đó bộc phát cũng là dựa vào binh khí thuận tay.
"Đệ tử? Diệp lão đệ, nơi huấn luyện đệ tử thì có gì tốt mà tu luyện chứ?" Đạo Vân Thánh Tôn khinh thường nói.
Diệp Viễn cười nói: "Thánh Hoàng Thiên là đệ tử canh cửa của Mê Thần Cung. Ngọc Hoang Thiên, dù có là thiên tài cũng không đủ tư cách."
Mọi người nghe xong, tròng mắt đều trừng to đến mức sắp rớt ra ngoài luôn.
"Cái gì? Diệp lão đệ, trò đùa này của ngươi ... hơi quá đà rồi đấy!" Đạo Vân Thánh Tôn dùng vẻ mặt không tin nói.
Bạn đang đọc truyện mới tại Truyenazz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!