"Thực sự đã thắng rồi ... Đúng là không dám tin!"
"Từ không thể chống được quá hai mươi chiêu đến phản kích thành công, tiềm năng của tên này lẽ nào là không có điểm dừng sao?"
“Mà chúng ta trước đây còn chế nhạo hắn ta, đúng là buồn cười!"
“Có lẽ đây mới là thiên tài thật sự chăng?”
Tử Dương Thanh Ton tho dai va thua nhan sự nong cạn của mình.
Họ đã thống trị Vũ Thanh đại lục hàng vạn năm, những thiên tài đã gặp qua là không đếm hết.
Nhưng những thien tai đo khi ở truoc mat Diep Viễn chính la anh đom đóm với ánh trăng, chênh lệch quá lớn!
Một tháng trước, Diệp Viễn đánh bại Tôn Khải, sự chấn động mang lại cho họ cũng không mãnh liệt như bây giờ.
Bởi vì họ biết Tôn Khải của Ngọc Hoàng Thiên thậm chí đến xách giày cho Khưu Thần cũng không xứng!
Một người là xuất sắc nhất trong Ngọc Hoàng Thiên.
Còn một người thì có thể sánh bằng với Thánh Hoàng Thiên!
Sự chênh lệch này không phải lớn từng chút một.
Tuy nhiên, Diệp Viễn đã hoàn thành một lần phản kích gần như là không thể trong ba tháng rưỡi ngắn ngủi!
Khưu Thần nhìn Diệp Viễn, lạnh lùng hừ một tiếng: "Chiến thắng ta ở Ngọc Hoàng Thiên thì không được xem là gì cả! Thứ hạng của phòng tu luyện này là thứ hạng của Thánh Hoàng Thiên! Ngọc Hoàng Thiên đến Thánh Hoàng Thiên là một bước ngoặt rất lớn, ngươi thực sự tưởng rằng mình rất tuyệt vời à?"
Diệp Viễn cười nói: "Yên tâm, đợi ta đột phá Thánh Hoàng Thiên thì sẽ đến nữa!ʼ
Dứt lời, Diệp Viễn bước ra khỏi vòng chiến đấu, bắt đầu điều chỉnh khí tức phục hồi.
Nhưng hắn không tiếp tục khiêu chiến với những cường giả ở phía trước mà chọn tiếp tục đấu với Khưu Thần.
Tuy hắn đã thắng Khưu Thần nhưng lực chiến của hắn với Khưu Thần chỉ sàn sàn như nhau.
Quả nhiên, trong cuộc tu luyện tiếp theo, hai người đều có lúc thắng lúc thua.
Nhưng cùng với sự trôi qua của thời gian, ưu thế của Diệp Viễn dần trở nên rõ ràng
Đến khi hình thái thứ tư của Diệp Viễn đột phá đến cảnh giới đại thành thì Khưu Thần không còn là đối thủ của hắn nữa.
Việc triệt để áp đảo Khưu Thần cũng khiến cho mọi người xem đến thổn thức.
Đây là con đường nổi dậy như tên lửa!
Sau khi xử lý Khưu Thần thì Diệp Viễn tiếp tục khiêu chiến với cường giả ở phía trước.
Tử Dương Thánh Tôn kinh ngạc phát hiện Diệp Viễn lại một mạch áp đảo!
Cho đến khi ở vị trí thứ sáu mươi tư thì Diệp Viễn mới gặp phải đối thủ ngang tài ngang sức.
Lúc này họ mới biết hoa ra họ đã hiểu lầm Diệp Viễn.
Không phải Diệp Viễn nhảy ra chọn đối thủ, hắn thực sự là xông lên theo thứ tự sắp xếp thứ hạng.
Chớp mắt đã ba năm trôi qua.
Ba năm đối với những Thánh Hoàng Thiên và Ngọc Hoàng Thiên này mà nói chẳng qua là một khắc ngắn ngủi.
Nhưng khi họ quan sát trận chiến của Diệp Viễn thì bị đánh đến thương tích đầy mình.
Sau Khưu Thần, Diệp Viễn một mạch xông lên đến vị trí thứ bốn mươi bảy!
Trong ba năm, Diệp Viễn không ngủ nghỉ, bước vào một cuộc tu luyện điên cuồng.
Trong quá trình này, không phải hắn không gặp phải đối thủ mạnh.
Ngược lại, có quá nhiều đối thủ mạnh!
Có thể bước vào Mê Thần Cung, cho dù là ở thời đại Ngọc Hoàng Thiên thì có ai là kẻ tầm thường chứ?
Những người này, ai nấy đều là thiên kiêu vô song!
Có nhiều người giống như Khưu Thần, lúc ban đầu đã bạo hành Diệp Viễn.
Nhưng Diệp Viễn càng thất bại thì càng dũng mãnh, đánh bại nhiều trận và cuối cùng đã áp đảo đối thủ!