Nhưng sau tran chiến đien cuồng thì Diệp Viễn lại có được sự thăng cấp điên cuồng.
Ba năm sau, cuộc tu luyện bỗng kết thúc.
Không phải Diệp Viễn không muốn tu luyện, mà là tất cả thiên tinh đều đã tiêu hao hết.
Tuy cách tu luyện này là nhanh nhưng duy trì sự vận hành của phòng tu luyện cũng vô cùng tiêu hao thiên tinh.
Trong quá trình tu luyện này của Diệp Viễn đúng là chưa từng thiếu thiên tinh.
Trong mấy trăm năm qua, thiên tinh mà hắn tích luỹ được khá khả quan.
Nhưng những thiên tinh này đa tiêu hao cạn kiệt vào một năm trước.
Trong hơn một năm, Diệp Viễn đã gần như vắt cạn thiên tinh của những cường giả có mặt ở đây.
Lần này đã hết sạch rồi.
Nhìn thấy ánh sáng của phòng tu luyện dập tắt, Tử Dương Thánh Tôn thở dài: “Cuối cùng cũng cạn kiệt rồi! Nếu có đủ thiên tinh, hắn ta có phải có thể một hơi tu luyện đến Thánh Hoàng Thiên hay không?”
Thiên Lộc tin chắc là vậy, gật đầu nói: "Rất có thể! Tên này lẽ nào không biết mệt sao? Đây là lực ý chí mạnh biết nhường nào mới có thể không nghỉ không ngủ trong suốt ba năm trời?"
“Tên này đã ngủ rồi! Hắn ta không phải không mệt mà là dùng lực ý chí để khắc phục!"
Trong khi đang nói chuyện thì Diệp Viễn đã ngã gục xuống đất ngủ thiếp đi.
Một hơi đưa đến đây, hắn cũng không thể trụ được nữa.
Thiên Lộc lắc đầu nói: "Đung là một đoi thủ đang gom! Ta nghĩ e rang Đan Minh đã đắc tội nhầm người rồi!"
Mọi người đưa mắt nhìn nhau, đều nhìn thấy vẻ kinh ngạc trong mắt của đối phương.
Tên này quá điên cuồng rồi!
Không ngủ không nghỉ mà luyện tập suốt ba năm, đối với cường giả Thiên Vị mà nói thì đương nhiên không là gì cả.
Nhưng cho dù là cường giả Thiên Vị thì tinh lực cũng là có hạn.
Dưới tình trạng cường độ cao như vậy, một mực tu luyện ba năm, hầu hết mọi người đều sẽ phát điên.
Không có bao nhiêu người có thể tiếp tục kiên trì.
Nhưng Diệp Viễn đã kiên trì đến cùng!
Trong ba năm nay, cảnh giới của Diệp Viễn đã đạt đến Ngọc Hoàng Thiên trung kỳ đỉnh phong dưới sự mài giũa của đối thủ, chỉ thiếu một chút nữa là có thể bước vào Ngọc Hoàng Thiên thượng kỳ rồi.
Tất nhiên sự tiến bộ lớn nhất vẫn là sức mạnh quy tắc của hắn.
Đại Đạo Hoa Hình của hắn đã đạt đến hình thái thứ tư đỉnh phong.
Hắn hiện giờ, cho dù không sử dụng đến Hồng Mông chí bảo thì cũng gần như là bat khả chiến bại trong cảnh giới Ngọc Hoàng Thiên.
Trừ khi hắn đụng phải thiên kiêu như đệ tử của Mê Thần Cung.
Một khi sử dụng Hồng Mông chí bảo, cho dù là gặp phải Thánh Hoàng Thiên thì hắn cũng có thể chiến đấu một phen!
Với giấc ngủ này, Diệp Viễn đã ngủ suốt mười ngày mười đêm.
Khi hắn tỉnh lại thì phát hiện tất cả mọi người đều đã tụ tập ở đây.
Đại Hoàng đang hộ pháp cho hắn.
Diệp Viễn nhìn chẳm chằm vào Đại Hoàng, cười nói: “Không tệ, hình như đã tiến bộ rất nhiều!"
Đại Hoàng cười thẹn thùng rồi nói: "So với Diệp Sư thì vẫn còn kém quá xa!"
Diệp Viễn nói: "Đã xông đến ải nào rồi?"
"Ải thứ chín trăm chín mươi tám!"
Diệp Viễn khẽ gật đầu nói: "Không tệ! Những thiên kiêu này ở cảnh giới Ngọc Hoàng Thiên, thực ra thì thực lực không đồng đều, nhưng xếp hạng của Thánh Hoàng Thiên là thật. Ngươi có thể bước vào ba vị trí là khá lợi hại rồi."
Đại Hoàng cười khúc khích khá tự đắc.
Trong ba năm qua, Đại Hoàng cũng tu luyện như điên vậy.
Bạn đang đọc truyện mới tại Truyenazz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!