Đại quân Huyết Minh rối rít ra lối đi, sau khi đi ra cũng thấy choáng váng.
Không phải nói bị bao vây sao?
Không phải nói cường giả vô số sao?
Người đâu?
Lúc này, một thám tử đột nhiên chui ra.
Chu Vân Tường lạnh lùng quát lên, nói: "Vương Xuân! Mấy người các ngươi đều đi làm gì vậy?"
Vương Xuân cười khổ nói: "Chu minh chủ, vừa nãy ... Vừa nãy thật sự là xem đến trợn tròn mắt, nhất thời quên mất đến báo tin."
Lông mày Chu Vân Tường cau lại, nhưng hắn ta biết rõ, những người ở Huyết Minh đều là thân kinh bách chiến, có chuyện gì là chưa thấy qua đâu chứ?
Chuyện gì mà có thể khiến một người dày dặn kinh nghiệm như Vương Xuân phải xem đến sững sờ?
Hắn ta không khỏi nhìn về phía Diệp Viễn, thầm nghĩ không biết người này đã làm gì?
Điều này sao có thể?
Chỉ là một Ngọc Hoang Thiên thượng kỳ thì có thể làm ra chuyện kinh thiên động địa gì chứ?
Vương Xuân vậy mà lại sợ hãi nhìn Diệp Viễn một cái, nói: "Đây ... Vị đại nhân này vừa ra tới thì trong vòng mười nhịp thở đã giết sạch tất cả bán Thánh Hoàng Thiên của đối phương! Đại quan của Đan Minh đã chạy toán loạn tứ phía chỉ trong nháy mắt! Đại nhân đuổi giết một đường, chém chết toàn bộ Ngọc Hoàng Thiên của đối phương ... "
Một mảnh im lặng!
Ngươi đọc thiên thư gì vậy!
Một Ngọc Hoàng Thiên thượng kỳ đã giết sạch tất cả bán Thánh Hoàng Thiên chỉ trong mười nhịp thở?
Bỗng nhiên, Chu Vân Tường thốt lên đầy giận dữ: "Vương Xuân, ngươi nói bậy bạ gì vậy? Ngươi nói một mình hắn đã có thể giết sạch đại quân Đan Minh?"
Sắc mặt Vương Xuân rất khó coi: "Vâng ... Đúng là như vậy!"
Diệp Viễn lơ đễnh, cười nói: "Đã thu gom thi thể chưa?"
Vương Xuân gật đầu nói: "Các huynh đệ đang thu gom, hẳn là đã xong hết rồi. Đại nhân, ta dẫn ngài qua xem!"
Diệp Viễn khẽ gật đầu, đi theo.
Thi thể của bán Thánh Hoàng Thiên đương nhiên có không ít chiến lợi phẩm.
Đối với Huyết Minh mà nói cũng là một thu hoạch lớn.
Rất nhanh, thi thể đầy đất đã xuất hiện trước mặt mọi người.
Toàn bộ mọi người lại rơi vào im lặng lần nữa!
"Lý Xuyên! Sài Mông! Dương Nam! Hắn ... Bọn hắn đều chết hết ... " Chu Vân Tường nhìn những thi thể này, con ngươi cũng sắp rớt ra ngoài rồi.
Những bán Thánh Hoàng Thiên này đã giao thủ với bọn họ nhiều lần.
Huyết Minh đã chịu nhiều thua thiệt trong tay những người này!
Bây giờ bọn hắn lại chết sạch!
"Ha ha ha ... "
Đột nhiên, Lạc Vân Khinh cười to nói: "Diệp Viễn, ngươi hôm nay đúng là khiến ta phải mở rộng tầm mắt! Ngươi, tiểu tử này, cực khổ ngươi phải giấu giếm ta!"
Diệp Viễn cười cười, nói: "Huynh cung đau có hỏi!"
Dứt lời, hắn nhìn về phía Chu Vân Tường, cười nói: "Chu huynh, Vu huynh, bây giờ ta có thể chứng minh ta không phải phản đồ rồi chứ?"
Chu Vân Tường lộ ra một nụ cười còn khó coi hơn khóc, nói: "Đương ... Đương nhiên!"
Hiện tại hắn ta chỉ hận không thể tìm một cái lỗ để chui xuống.
Từ lúc bắt đầu hắn ta đã nghi ngờ tư cách của Diệp Viễn.
Sau đó còn hoài nghi Diệp Viễn là phản đồ, người là do hắn dẫn đến.
Nhưng bây giờ sự thật đã chứng minh Diệp Viễn vốn là cứu tinh của bọn họ!
Hôm nay nếu như không nhờ có Diệp Viễn thì Huyết Minh đã xong đời rồi!
Mà Vu Hải Chính cũng đang toát mồ hôi lạnh.
Lên google tìm kiếm từ khóa truyenazz để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!