Diệp Viễn không để ý tới Cảnh Phỉ, hờ hững nói: "Không biết mặt mũi của Diệp mỗ đáng bao nhiêu tiền nhỉ?"
Khi nãy hắn đã hạ thủ lưu tình, chỉ đánh bay những người này thôi.
Nếu không phải vậy thì bọn họ mới nhận một cú đánh của Diệp Viễn đã bị giết chết rồi.
Tuy rằng bây giờ hắn chỉ là Thánh Hoàng Thiên đỉnh phong hạ vị, nhưng kể từ khi chính mình đi theo con đường nghịch tu, hiểu biết của hắn về Đại Đạo càng thêm sâu sắc.
Mỗi một cử chỉ giơ tay nhấc chân đều bày ra uy lực.
Tất nhiên thoạt nhìn nha đầu Cảnh Phỉ này không đứng đắn, nhưng thật sự cũng không phải là kẻ ngốc.
Thật ra thực lực của đám Thánh Hoàng Thiên mà nàng ta chọc phải này cũng không được coi mạnh lắm.
Nếu là kẻ quá mạnh, Cảnh Phỉ cũng không thể nào chạy trốn khỏi bàn tay nhiều người như vậy.
"Ô Chuyên, tên tiểu tử này mạnh quá!" Một con cua khống lồ nói với con rùa lớn, trên mặt lộ vẻ sợ hãi.
Đám Thánh Hoàng Thiên có mặt tại đó ai nấy đều tỏ ra cực kỳ khiếp sợ.
Thực lực của Diệp Viễn quá cường đại, vừa rồi nếu như hắn ra tay tàn nhẫn thì họ đã chết rồi.
Con rùa lớn hừ lạnh một tiếng, nói: "Tiểu tử, ngươi thật sự muốn nhúng tay vào chuyện của Thiên Quỳ hải vực sao? Ngươi phải biết rằng, năm đó có một tên tiểu tử loài người bị hải vực của chúng ta đuổi giết ngàn vạn dặm, suýt chút nữa mất mạng."
Diệp Viễn nghe xong, không khỏi nhướng mày.
Lẽ nào người này là Trác Bất Phàm?
Trác Bất Phàm hoành hành ngang ngược ở Vũ Thanh đại lục, cũng phải trải qua những chuyện như này sao?
"Ha ha, suýt chút nữa mất mạng, nhưng chẳng phải vẫn chưa chết đấy sao? Đừng nghi ngờ gì nữa, ta nhất định quản chuyện của nha đầu này. Các ngươi có điều gì không hài lòng, cứ tìm ta!" Diệp Viễn thản nhiên nói.
Hắn đã rất nể mặt đối phương rồi, nếu bọn họ thật sự muốn gây thù chuốc oán, vậy thì cứ tới thôi.
Ngay cả thiên đạo Diệp Viễn hắn còn không sợ, chang nhẽ lại sợ đám Hải Tộc này sao?
Hơn nữa, Trác Bất Phàm có thể lao ra ngoài, lẽ nào Diệp Viễn hắn không thể làm được?
Ô Chuyên nghe vậy gian dữ nói: "Dược lắm! Tieu tử, cứ sẵn sang đón nhận lửa giận của chúng ta đi! Đi!”
Một đám la hét rời đi.
Mà lúc này, Diệp Viễn vươn một bàn tay ra, phóng ra một lực hút khổng lồ.
Cảnh Phỉ đang định chạy trốn đã trực tiếp bị hắn túm trở lại từ hư không.
"Sao thế, gây chuyện còn muốn chạy à?" Diệp Viễn nói với vẻ mặt không tốt.
“Nào ... nào có? Muội chỉ muốn đi ... muốn đi dò đường, hì hì ... " Cảnh Phỉ xấu hổ cười nói.
“Đại Hoàng, đánh mông! Đánh thật mạnh vào, đừng nương tay! Da của nha đầu này dày lắm." Diệp Viễn thờ ơ mở miệng ra lệnh.
"Ai nha, đừng mà! Diệp Viễn ca ca, thật sự không cần đánh muội! Muội ... muội là vì huynh nên mới gây ra họa lớn! Huynh xem!'
Cảnh Phỉ vừa nói vừa lấy ra một tấm da.
Diệp Viễn nhận lấy nhìn qua, hóa ra là một tấm bản đồ.
“Đây là?"
“Đây là Hải Đồ! Chẳng phải huynh muốn đi tới một mặt khác của biển cả hay sao? Huynh cứ hấp tấp đi bừa như vậy rất dễ xảy chuyện! Huynh phải biết, trong biển không chỉ có Chân Hoàng Thiên, trong một vài hải vực cường đại thậm chí còn có chân linh cấp đế! Dù huynh có mạnh đến cỡ nào cũng không phải là đối thủ của họ đâu! Có được tấm bản đồ này, huynh có thể tránh những hải vực cường đại kia, tự nhiên sẽ an toàn hơn nhiều."
Diệp Viễn ngạc nhiên liếc nhìn Cảnh Phỉ, không nghĩ tới nàng ta lại lấy ra thứ này.
Bạn đang đọc truyện mới tại Truyện azz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!