“Tiểu Thanh, không phải nói trên đại dương có rất nhiều nguy hiểm sao? Tại sao chúng ta đi cả chặng đường đến đây, hình như cũng chỉ như thế thôi?"
“Tai nghe không bằng mắt thấy, có lẽ chân linh trong đại dương cũng vô cùng thân thiện thì sao?"
“Ừm, mi nói cũng phải. Ôi, bổn tôn đã vô địch ở Ngọc Trì đại lục quá lâu rồi, quả thực có hơi nhàm chán, nếu không thì đúng là có chút không nỡ rời đi."
“Chủ nhân tài năng tuyệt đỉnh, tư chất tung hoành đương đại! Ngọc Trì đại lục nhỏ bé đã không thể giữ được chủ nhan nữa rồi! Có thể theo chủ nhân đi nhìn ngắm thế giới bên ngoài, đây là niềm vinh quang tối cao của Tiểu Thanh!”
“Ha ha, Tiểu Thanh tuệ nhãn cao siêu, bổn tôn chính là thích điểm này ở mi! Tiểu Thanh, mi nghĩ chủ nhân ta đây liệu cũng có thể tung hoành đương đại khi ở bên ngoài không?”
"Đó là điều tất nhiên rồi! Chủ nhân chắc chắn có thể tìm được cơ duyên ngay lập tức, đột phá Chân Hoàng Thiên, sau đó lại leo lên đỉnh cao, tiếu ngạo đương thời!”
"Ha ha, ta cũng cảm thấy như vậy! Um ... Chỉ là đại dương mênh mông này hơi nhàm chán!"
Một thanh niên áo xanh cưỡi một con thanh ngưu đang đi dạo trên mặt biển, vô cùng thoải mái dễ chịu, như thể đang đi du ngoạn.
Thanh niên áo xanh lộ ra dáng vẻ ta đây bất khả chiến bại, cao thủ cô độc.
Tuy nhiên, khí tức của hắn ta đúng là rất mạnh, hắn ta là cường giả Thánh Hoàng Thiên đại viên mãn.
Thanh ngưu dưới trướng hắn ta cũng là Thánh Hoàng Thiên sơ kỳ thượng kỳ.
Loại thực lực này cho dù đặt ở đại dương thì cũng không phải là yếu.
Cho nên cả cuộc hành trình đến đây cũng khá yên bình.
Thanh niên tên là Dương Thanh, là người mạnh nhất ở Ngọc Trì đại lục, tương đương với Trác Bất Phàm hồi đó.
Nhưng hắn ta đã không còn không gian thăng cấp ở Ngọc Trì đại lục nữa nên mới rời đi tìm cơ hội để đột phá Chân Hoàng Thiên.
Bỗng nhiên, khoảng không đằng xa dao động, Dương Thanh phờ phạc lập tức trở nên phấn khích.
“Có người! Ôi, đã đi một năm trời, cuối cùng cũng nhìn thấy người sống rồi! Ưm ... Chỉ là Thánh Hoàng Thiên hạ kỳ mà dám đến biển lớn à, cái gan đúng là không nhỏ! Tiểu Thanh, tới đó!"
Dương Thanh vỗ Tiểu Thanh một cái, Tiểu Thanh hiểu ý, bóng dáng chuyển động, lập tức bước lên.
Ngay sau đó, một bóng người đã xuất hiện trong tầm nhìn của Dương Thanh, đó là một thanh niên áo trắng.
“Tiểu huynh đệ, biển lớn mênh mông, chúng ta đồng hành cùng nhau, thấy thế nào?" Dương Thanh lớn tiếng nói.
Diệp Viễn đang bay với tốc độ cực cao, khi nghe thấy tiếng thì không khỏi có chút lấy làm lạ.
Cái tên này muốn đồng hành với mình sao?
Chán sống rồi à?
"Không cần đâu, đường ai nấy đi đi!" Diệp Viễn bình thản nói.
Dương Thanh cũng không tức giận, theo kịp tốc độ của Diệp Viễn, cười nói rằng: "Tiểu huynh đệ, ta thấy thực lực của ngươi không mạnh, nếu đi cùng ta thì sự an toàn của ngươi cũng được bảo đảm. Ưm ... Nhưng tốc độ của ngươi đúng là khá nhanh đấy.”
Diệp Viễn cũng có phần kinh ngạc liếc nhìn Dương Thanh một cái, cái tên này lại có thể theo kịp tốc độ của mình.