Đạo Trần đi sang, nhìn lướt qua Diệp Viễn, khinh thường nói: "Ngươi chính là tiểu tử đưa tới thiên phạt à? Ha ha, một tên rác rưởi bị thiên đạo phỉ nhổ, cũng muốn lấy lòng mọi người? Ý của ngươi là, Cực Dược Tông ta đang hãm hại mọi người? Lòng dạ đáng chém!"
Diệp Viễn đánh giá Đạo Trần một cái, không khỏi cạn lời.
Không ngờ là nhanh như vậy đã tiếp xúc với Cực Dược Tông!
Nhưng hắn biết, Lý Trường Sinh kia chính là người của Cực Dược Tông.
Đương nhiên, đối với một thánh địa cấp Chua Te mà nói, một đệ tử Thánh Hoàng Thiên, căn bản là có cũng được mà không có cũng chẳng sao.
“Thứ quê mùa nông thôn, lại dám nghi vấn một thánh địa cấp Chúa Tể, thực sự là không ra gì!”
“Ha ha, tiểu tử này, thật sự coi mình là chúa cứu thế à, buồn cười quá!"
"Cực Dược Tông tung hoành Thái Minh Ngọc Hoàn Thiên, là đệ nhất tông Đan Đạo, tiểu tử này thực sự uống lộn thuốc rồi, lại dám nghi ngờ bọn họ."
Tiếng giễu cợt không dứt bên tai, đối với những người này mà nói, Cực Dược Tông đại biểu cho quyền uy tuyệt đối, là không thể nghi ngờ.
Địa vị hai bên, hoàn toàn không cân bằng.
Ngay cả Tống Mạc, cũng không đồng tình với nghi vấn của Diệp Viễn.
Diệp Viễn ngươi lập được công lớn không sai, nhưng đây không phải trụ cột cho ngươi nghi vấn quyền uy.
"Tống tiền bối cũng không tin ta?" Diệp Viễn nhìn về phía Tống Mạc nói.
Tống Mạc cười nói: "Diệp tiểu hữu mới đến, có lẽ chưa biết thực lực của Cực Dược Tông, phương pháp trấn áp bọn họ nghiên cứu ra, hẳn là không có vấn đề gì.”
Đạo Trần nghe vậy cười to nói: "Tiểu tử, có nghe thấy chưa? Ở Thiên Nhất đại lục, trên Đan Đạo, Cực Dược Tông ta là quyền uy tuyệt đối! Nghi vấn bọn ta? Không ra gì!"
"Đánh rắm! Diệp đại sư nói có vấn đề, thì chắc chắn là có vấn đề! Đám người các ngươi, không biết lòng tốt mà còn chế giễu Diệp đại sư, thật là một đám ngu xuẩn!"
Diệp Viễn vẫn còn chưa nói gì, đã nghe được giọng nói giận dữ của Đại Hoàng truyền đến.
Ông ta nghe nói Diệp Viễn tỉnh lại thì lập tức tìm tới, vừa đúng lúc nghe được mấy người này nói móc Diệp Viễn, lập tức chịu không nổi.
Ở trong mắt ông ta, Diệp Viễn chính là Thần, không gì không thể.
Đặc biệt là ở trên Đan Đạo thì cang là như vậy.
Người khác có thể cho rang, Diệp Viễn rất mạnh về Võ Đạo, Đan Đạo không có gì hơn người.
Nhung Dại Hoang lại biet, thu trau bo chan chinh cua Diep Vien la Dan Dao!
"Không sai! Thực lực Đan Đạo của Diệp Viễn ca ca ta tuyệt đối nghiền ép Cực Dược Tông các ngươi!" Cảnh Phỉ cũng nói.
Đạo Trần vừa nghe, không khỏi cười khẩy nói: "Một đám ếch ngồi đáy giếng, không ra gì!”
Đại Hoàng còn muốn nói gì đó, nhưng Diệp Viễn lại ra dấu tay cắt ngang, nói: “Được rồi, không cần nói nữa, chúng ta đi thôi."
Nói rồi mang theo hai người rời khỏi đây.
Nhìn bóng lưng của mấy người, Đạo Trần rất đắc ý nói: "Chút tài vặt ấy mà cũng dám miễn cưỡng gây ra náo động, lòe thiên hạ! Bị ta vạch trần thì xám xịt đào tẩu! Tống thành chủ, mấy tiểu tử mua danh chuộc tiếng này, sợ là có ý xấu trong lòng đấy!"
Bạn đang đọc truyện mới tại truyen azz com.vn. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!