Bề ngoài Hà Chí Thành tỏ ra vô cảm nhưng một cơn sóng lớn cuồn cuộn đã trào lên trong lòng anh ta.
Anh ta cũng không ngạc nhiên khi Tô Vãn Thanh có phản ứng như vậy, nhưng Tô Đông Thăng ở bên cạnh lại không lên tiếng mà chỉ im lặng trầm mặc, việc này làm cho sự cảnh giác của Hà Chí Thành lên tới cực điểm.
Theo lý mà nói, kế hoạch của anh ta vô cùng liền mạch và không thể nào bị phát hiện được, thêm một khoảng thời gian nữa là sẽ thành công.
Khi đó, tập đoàn Tô Thị sẽ là của riêng anh ta, và Tô Vãn Thanh cũng sẽ là của riêng anh ta.
Nhưng vào lúc này, thái độ của Tô Đông Thăng đột nhiên trở nên khó hiểu, chỉ lặng lẽ nhìn Tô Vãn Thanh chất vấn bản thân anh ta mà không hề lên tiếng, sự im lặng này rõ ràng là cũng đang đợi anh ta đưa ra một lời giải thích.
Trong chớp mắt, Hà Chí Thành nhanh chóng đè nén nội tâm, trả lời: “Vãn Thanh, em hiểu nhầm rồi, sao đột nhiên nói khó nghe thế?”
“Bác Tô là doanh nhân hàng đầu trong giới kinh doanh ở tỉnh, anh làm gì có bản lĩnh mà mê hoặc bác ấy chứ?”
“Hay là em cảm thấy bố em già rồi nên dễ bị người khác lừa sao?”
“Đừng có đổi chủ đề, trả lời câu hỏi của tôi, tiền đầu tư đi đâu rồi!”, Tô Vãn Thanh nhìn chằm chằm Hà Chí Thành, lạnh lùng nói.
Nụ cười trên mặt Hà Chí Thành dần biến mất, anh ta thẳng thừng nói: “Nếu đã là đầu tư, đương nhiên là đều đầu tư cho các dự án hết rồi”.
“Những cái gọi là dự án đó chỉ là những công ty vỏ bọc mà anh tự lập, tùy ý lập ra một kế hoạch, sau đó dồn hết tiền cho những công ty vỏ bọc đó của mình, đúng không?”, Lý Thần đột nhiên nói.
Có thể lên một kế hoạch lớn như vậy, thành công che mắt được Tô Đông Thăng, Hà Chí Thành cũng không phải kẻ ngốc.
Chỉ bỏ ra chút công sức như vậy đã khiến anh ta hoàn hồn lại.
Tô Đông Thăng không thể đột nhiên nghi ngờ mình được, còn Tô Vãn Thành thì hoàn toàn không hiểu sự tình.
Vậy thì vấn đề duy nhất xuất hiện đó chính là thằng cha ngông cuồng ngạo mạn ngồi bên cạnh Tô Vãn Thanh này thôi.
“Thằng nhãi, mày nói linh tinh cái gì thế? Không muốn sống nữa à?”