Một tới hai đi, không đến một ngày, Nguyên Khánh Đông ở Bắc Phong thành đã thu được tình báo.
Nghe thấy tình báo, Nguyên Khánh Đông cạn lời, khó hiểu chất vấn: "Người cũng không thấy mà các ngươi liền báo cho ta đó có thể là Huyền Cửu? Chỉ dựa vào một chút nguyên khí gợn sóng? Có lẽ trong núi có yêu vật tu luyện, có lẽ là nguyên khí tự nhiên gợn sóng, chính các ngươi không đi thăm dò mà lập tức đi tìm ta?"
Vị tướng lĩnh phủ quân tới báo cáo nghiêm mặt nói: "Nguyên phủ trưởng, không sợ nhất vạn chỉ sợ vạn nhất, một khi đó thật sự là Huyền Cửu, chúng ta tùy tiện tới gần thì sẽ đánh rắn động cỏ. Dù không phải, phủ trưởng đi dò xét một lần thì cũng chẳng tốn bao nhiêu thời gian. Tại Đại Hạ phủ gặp được loại sự tình này thì nhất định phải đề cao lòng cảnh giác, không thể để cho kẻ địch chạy thoát!"
Nguyên Khánh Đông thầm mắng trong lòng!
Chuyện bé cỏn con mà cũng phải hồi báo cho mình.
Người còn chưa thấy, chỉ dựa vào chút nguyên khí gợn sóng do một thôn dân hồi báo thế mà đã đến phiền một vị Nhật Nguyệt như gã, ngươi cho Nhật Nguyệt như ta là chân chạy vặt sao?
Im lặng!
Phiền muộn!
Đại Hạ phủ chó má!
Gã căn bản không muốn đi tìm người, tìm phiền toái cho mình làm gì.
Thế nhưng bị vị tướng lĩnh này nhìn chằm chằm, gã cũng đành bó tay, nửa ngày sau mới nói: "Vậy không bằng các ngươi đi trước dò xét một phen, nếu thật sự có vấn đề ... "
"Đại nhân, nếu đối phương là Huyền Cửu thật thì ngoại trừ đại nhân, không ai có thể là đối thủ của hắn, tặng đầu người cho hắn thì không nói, một khi để đối phương phát hiện rồi trốn chạy, vậy thì chúng ta liền vô phương tìm ra hắn!"
Nguyên Khánh Đông tức giận nói: "Nhưng đâu thể chuyện nhỏ gì cũng để ta đi thăm dò? Nếu mỗi lần đều vì chút chuyện nhỏ mà Nhật Nguyệt liền xuất động, vậy thì .. ."
"Đại nhân, đây là trong cuộc chiến, không phải lúc bình thường! Huyền Cửu giết Sơn Hải thống lĩnh của Đại Hạ phủ ta, hắn nhất định phải chết, kính mời đại nhân chớ làm hỏng việc quân cơ!"
Đệch!
Nguyên Khánh Đông thầm mắng, ngươi chỉ là một tên Sơn Hải mà cũng dám tới uy hiếp ta.
Lòng gã cực kỳ buồn bực, Nguyên Khánh Đông lạnh lùng nói: "Được rồi, ta sẽ bớt thời gian đi xem thử."
"Còn mời đại nhân mau lên đường! Mặt khác, cũng thỉnh đại nhân cẩn thận, tên Huyền Cửu kia có thể cung Nhật Nguyệt giao thủ rồi đào thoát, chiến lực cường đại, nếu đại nhân phát hiện đối phương thì có thể đưa tin cho Long Võ vệ, mời cường giả Long Võ vệ tham dự vây giết!"
Nguyên Khánh Đông thầm hừ lạnh, nói nhảm, thật sự gặp phải thì đương nhiên ta sẽ không liều mạng đi giết người, ta cũng không phải sát phôi Đại Hạ phủ!
Long Võ vệ có thể đi giết là tốt nhất.
Có đi thì gã cũng chỉ kéo dài công việc, làm bộ làm dáng là được.
Dưới sự thúc giục của tướng lĩnh phủ quân, Nguyên Khánh Đông bất đắc dĩ động thân.
Đương nhiên, gã cũng hết sức cảnh giác.
Đầu tiên gã đến phủ quân tra hỏi thôn trưởng béo một lượt, lại hỏi ý vị Lăng Vân cảnh đã đi dò xét trước đó, còn phục dụng một chút nước suối được đem về, quả thực thấy được là trong nước có nguyên khí mỏng manh tồn tại, hiện tại cũng đã sắp tràn lan.
Hết sức mỏng manh, nói thật, Nguyên Khánh Đông không phát giác ra có cái gì không ổn.
Trong nước có chút nguyên khí thì thế nào?
Hiếm thấy vô cùng!
Nhưng mà chẳng lẽ trong nước không mang theo nguyên khí nào sao?
Đúng vậy, Nguyên Khánh Đông không biết.
Gã đi đâu gặp phải nước thì ở đó cũng đều mang nguyên khí, không phải là gã không có kinh nghiệm sinh tồn ở dã ngoại, gã từng đi Chư Thiên chiến trường rồi, mấu chốt là nước ở Chư Thiên chiến trường cũng có nguyên khí.
Chỉ có kẻ chân chính ở tầng dưới chót mới có thể hiểu thật ra trong nước không hề có nguyên khí, hoặc là nói rất rất ít, trừ phi là nước tại địa phương có nguyên khí phong phú.
Vùng hoang dã, nhất là hoang dã của Nhân cảnh thì nguyên khí hết sức mỏng manh.
Lên google tìm kiếm từ khóa truyenazz để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!