Dù sao động tĩnh rất lớn là được.
Bọn họ không xác định, nhưng Tô Vũ lại nhịn không được.
Ta có thể hỏi mà.
"Phủ trưởng, Tam Đại thật sự chưa chết sao?"
"Không biết!"
"Làm sao có thể không biết được, Lam Thiên là người của ngài à?"
"Không rõ!"
"Ta sẽ dẫn người đi vây giết Lam Thiên!"
"Tùy tiện!"
Đây là đáp án của Vạn Thiên Thánh, ngươi muốn giết thì cứ giết, đừng hỏi ta, ta không biết gì hết.
Tô Vũ hết sức phiền muộn, đã tới lúc này, Vạn Thiên Thánh còn gạt ta làm gì.
Không thèm để ý ta có giết Lam Thiên hay không, là vì cảm thấy ta giết không được hay là vì cảm thấy có giết cũng chẳng sao, Lam Thiên chưa hẳn đã là người tốt?
"Vậy ngài có biết thân phận của Huyền Giáp trưởng lão không?"
"Không biết."
"Vậy ngài biết cái gì?" Tô Vũ tức muốn xì khói.
'Ta chỉ biết rằng sư bá của ngươi đã đến Nam Nguyên. Nhưng y chưa hẳn có thể thuận lợi tiến vào."
Tô Vũ im lặng.
Trần Vĩnh sư bá về rồi?
Được rồi, đây xác thực không phải chuyện nhỏ.
Sư bá khẳng định biết rõ di tích là giả, Văn Mộ bia chính là do sư bá truyền cho mình, nhưng việc mình nhét thứ đồ chơi này vào thì sư bá vẫn chưa biết.
Đi Nam Nguyên thôi!
Thuận tiện nhìn thử xem người nào đang nhằm vào Hạ gia, hiện tại kẻ nhằm vào Hạ gia thì Tô Vũ cảm thấy đều không phải người tốt. Hắn sẽ tìm một cơ hội và cái cớ, mang theo hơn hai mươi vị Nhật Nguyệt vây giết bọn chúng.
Biết làm sao được, ta chính là kẻ tùy hứng như thế đó!
Ngày mùng 7 tháng 11.
Nam Nguyên.
Cường giả càng ngày càng nhiều, dân chúng Nam Nguyên đã được phủ quân sắp xếp cho di tản toàn bộ, bên phía Long Võ vệ thì lính dưới Đằng Không cũng đã lui sạch. Người ở lại phải có thực lực từ Đằng Không trở lên, mặt khác, còn có năm ngàn lực sĩ Đằng Không vây quanh toàn bộ Nam Nguyên.
Lên google tìm kiếm từ khóa truyenazz để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!