Tô Vũ đến.
Lần này, han không tới gần nội thành Nam Nguyên, bởi vì nội thành hiện tại rất loạn, Đại Hạ phủ cũng đang khu trục những cường giả kia, không cho phép bọn hắn vào thành, bày ra một tư thái quyết chiến đến cùng.
Năm vị trấn thủ và cả Hạ Hầu gia, Triệu tướng quân, Hồ tổng quản, những vị Nhật Nguyệt hậu kỳ này đều bùng nổ toàn bộ uy áp, chấn nhiếp bốn phương.
Ngoài thành cũng rất náo nhiệt.
Tô Vũ vừa mang theo vài vị Nhật Nguyệt hậu kỳ tới gần liền nghe thấy có người quát: "Hạ Hầu gia, Hạ gia có còn là một phần tử của Nhân tộc không? Những thiên tài đa thần văn hệ này cũng là hy vọng của Nhân tộc! Chúng ta không có yêu cầu xa vời gì với di tích, thế nhưng hiện tại có khí tức Văn Mộ bia tràn lan, có thể uẩn dưỡng đa thần văn hệ, các ngươi tình nguyện để nó tán đi cũng không muốn cho thiên tài Nhân tộc tu luyện sao?"
Hạ Hầu gia lạnh lùng nói: "Ít dùng bài này với ta! Thiên tài? Hy vọng tương lai của Nhân tộc? Nực cười! Liên can gì tới ta? Đại Hạ phủ ta thiếu thiên tài chắc không phải cu la thien tai lien co thể hưong thu được chỗ tốt! Tô Vũ không đủ giỏi sao? Hắn đủ chứ hả? Hắn lại lấy được cái gì? Tô Vũ bị vạn tộc vây giết ở cổ thành, có được mấy vị cường giả Nhân tộc đi cứu hắn? Thế thì nói gì tới thiên tài Nhân tộc, nói gì tới hy vọng của Nhân tộc?"
Hạ Hầu gia cười lạnh nói tiếp: "Có bản lĩnh thì tự mình đi tranh! Đa thần văn hệ của Đại Hạ phủ chinh chiến nhiều năm, thương vong vô số, khi đó cũng không thấy các ngươi nói đa thần văn hệ là hi vọng. Không thấy ai cho chút chỗ tốt nào để giúp Hồng Đàm bọn hắn tấn cấp! Khi Liễu Văn Ngạn bị khu trục cũng không ai nói Liễu Văn Ngạn là hi vọng, nên cho ông ấy một cơ hội nhỏ nhoi!"
"Hầu gia, chuyện không giống nhau mà!"
Có người trầm giọng nói: "Nhân tộc vì bảo hộ nhất mạch này mà đã bỏ ra cái giá lớn! Chưa nói những cái khác, khi Diệp Bá Thiên chứng đạo thì có vô địch Nhân tộc nào mà không đi cứu viện? Chớ vong ân bội nghĩa, quên ân tình xưa! Mấy người Hồng Đàm chịu khổ cũng không phải do chúng ta gây ra, mà là vì Diệp Bá Thiên. Chẳng lẽ Hầu gia muốn đẩy việc này lên trên đầu chúng ta?"
Hạ Hầu gia gật đầu, "Cũng có lý. Cho nên ... tự mình nỗ lực đi tranh đi. Đừng nghĩ đến chuyện tặng không chỗ tốt."
"Hầu gia, ngài nhất định phải như thế sao?"
Có cường giả Nhật Nguyệt cảnh bất mãn nói: "Những thiên tài này ... "
"Im miệng!" Hạ Hầu gia tức gian quat: "Ha miệng thiên tài ngam miệng thiên tài! Cút, bây giờ mà bọn chúng giết được một vị thiên tài trên Liệp Thiên bảng thì ta liền thừa nhận bọn hắn là hy vọng của Nhân tộc. Giết một tên ta liền để chúng tiến vào! Trả giá thì mới có hồi báo, ta nói vậy các ngươi còn có ý kiến gì không?"