Ông đang tự suy ngẫm.
Ông suy nghĩ về rất nhiều thứ, suy nghĩ về hết thảy khả năng, suy nghĩ xem lần này rốt cuộc là mình chủ đạo toàn bộ cục diện, hay là bị người khác coi thành quân cờ, thành vũ khí để sử dụng.
Đương nhiên, ông có ý nghĩ riêng, có tính toán riêng của mình.
Ngoài cửa sổ, một bóng người lóe lên.
Bóng người hiển hiện, trên mặt mang theo nụ cười nhàn nhạt nhìn về phía Vạn Thiên Thánh, Vạn Thiên Thánh cũng nhìn về phía người nọ.
Trong nháy mắt hiển hiện, người kia lộ ra vẻ mặt tươi cười, "Phủ trưởng, ngắm trăng à?”
Vạn Thiên Thánh bình tĩnh như nước, "Nhìn ngươi, ngươi rất dễ nhìn."
"Phủ trưởng thích người ưa nhìn à?"
Người nọ khẽ cười, sau một khắc, bỗng nhiên biến thân hóa thành một vị mỹ nhân phục sức diêm dúa lộng lẫy, nở nụ cười xán lạn, mỉm cười hỏi: "Phủ trưởng, nhìn xem có được không?"
"Biến thái!"
"Hừ! Sao phủ trưởng lại nói người ta như thế?"
Nữ nhân nọ đưa tay ngọc lên che mặt, làm nũng: "Phủ trưởng, người ta không đẹp sao? Hay phủ trưởng là biến thái, không thích nữ nhân?"
Vạn Thiên Thánh lãnh đạm nhìn vị kia, "Chơi chán chưa?"
"Phủ trưởng thật không hiểu phong tình gì cả!"
Nữ nhân kia bật cười, phút chốc lại hóa thành một vị lão nhân tiên phong đạo cốt, sắc mặt tang thương, "Tiểu Vạn à, nhân sinh khổ đoản, hà cớ gì lại không biết hưởng lạc!"
Vạn Thiên Thánh xụ mặt, "Chơi chán rồi thì có thể yên tĩnh một lát được không?"
Lão nhân yên lang may giay, sau đo lại hoa thanh một vị nam tử trung niên, trầm giọng nói: "Phủ trưởng đại nhân, Lam Thiên hữu lễ!"
Vạn Thiên Thánh nhìn y, rất lâu sau mới mở miệng: "Ngươi phản bội sao?"
Lam Thiên lộ ra vẻ kinh ngạc, "Sao có thể nói như vậy? Phủ trưởng thế mà lại hoài nghi ta, trời ạ, lòng trung thành của ta có nhật nguyệt chứng giám!"
Vạn Thiên Thánh châm chọc, "Nhật Nguyệt chứng giám nhưng vô địch phân biệt không được, phải không?"
Lam Thiên phì cười, "Phủ trưởng thực sự là ... quá thành thật! Người hiểu ta chỉ có mỗi phủ trưởng. Thiên hạ này phụ mẫu sinh ra ta nhưng hiểu ta thì chỉ có phủ trưởng thôi!"
Vạn Thiên Thánh lạnh lùng nói: "Ngươi ngậm miệng đi! Lam Thiên, ngươi muốn làm cái gì? Còn nữa, thần văn chữ "Biến" của Tô Vũ là do ngươi truyền sao?"
"Lời này sai rồi!"
Lam Thiên khẽ cười đáp: "Sao có thể là ta, rõ ràng là do Thiên Thủ đạo tặc Hứa Bân truyền mà, cũng là do chính hắn tự lĩnh ngộ, liên can gì tới ta đâu."
"Hứa Bân không phải là chính ngươi sao?"
Lam Thiên kinh ngạc: "Hứa Bân là ta? Làm sao có thể! Hứa Bân. .. Hứa Bân là ta ư?"
Lam Thiên giống như sa vào trong hồi ức, thật lâu sau mới cười ha hả nói: "Hình như đúng là ta rồi! Phủ trưởng, ngươi không biết đâu, Đại Minh phủ thú vị lắm, cũng rất lợi hại. Bọn hắn chế tạo ngọc cảm ứng thượng cổ, thế là tóm được ta, ta cũng quá thảm đi! Không có cách nào nữa, ta không thể làm gì khác hơn là giả thành nữ nhân để tìm sự đồng tình, kết quả ... "
Lam Thiên lại hóa thành nữ nhân, hai mắt đẫm lệ, "Tên Tô Vũ tim sắt kia tuyệt đối không thương hương tiếc ngọc, hắn còn dám đánh ta ... "
Bạn đang đọc truyện mới tại truyen azz com.vn. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!