Chỉ là, Kẻ Điên cũng không nói ra nguyên nhân chính.
Nguyên khí dư thừa chỉ là chuyện thứ nhất, hắn tin rằng Lâm Huyền không biết dùng cách này để thủ thắng.
Thứ hai, đó là thủ đoạn thần kỳ của Lâm Huyền.
Có thể lần này, hắn còn thể hiện được chiêu thức càng thần kỳ hơn.
Trên lôi đài, hai người đã chiến đấu đến đoạn gay cấn.
Trên người Lâm Huyền có tất cả là mười vết thương lớn nhỏ, mà tình trạng của Công Tử thì càng thê thảm hơn.
Trường bào màu đen trên người hắn đã rách nát.
Xuyên qua những lỗ thủng đó thậm chí còn nhìn thấy được máu tươi chảy ra.
Giống như Kẻ Điên đã phán đoán, Công Tử đang xuống dốc.
Hơi thở của hắn trở nên vô cùng hỗn loạn, không bao lâu nữa hắn sẽ thua.
Lúc này, trong lòng Công Tử tràn đầy đau khổ.
Hắn biết rõ kết quả của tình trạng này, cũng không thể thay đổi.
Lúc trước khi đối mặt với Kẻ Điên, hắn đã phát hiện ra tình trạng này.
Hơn phân nửa nguyên khí trong người hắn tiêu tán một cách khó hiểu.
Không được tiêu hao vào hành động gì, mà tan biến ngay trong kinh mạch của hắn.
Công Tử cũng hoài nghi mình có trúng độc không, nhưng sau khi kiểm tra cũng không có phát hiện gì.
Cũng là vì như thế, hắn mới có thể dùng cách nhanh như sét đánh để giải quyết mỗi đối thủ.
Thế nhưng, hiển nhiên là Lâm Huyền không biết việc này.
Mặc dù nguyên khí của hắn không có vấn đề, hắn và Lâm Huyền cùng lắm cũng đánh ngang tay nhau.
Bây giờ muốn thắng lợi lại vô cùng khó khăn.
Lâm Huyền cũng nhận ra thay đổi của Công Tử, trận chiến này, đánh tiếp cũng không còn ý nghĩa gì nữa.
Chân Long Kiếm trong tay hắn cuốn một cái, ánh sáng âm u hiện lên trên thân kiếm.
“Dừng ở đây đi!"
Lâm Huyền thấp giọng nói.
“Ngươi rất mạnh, thế nhưng ta nhất định phải thắng!"
Lời nói kết thúc, hắn chém một kiếm về phía Công Tử.
Trảm Hồn Kiếm!
Kiem chem linh hồn, mạnh như Cong Tử cung khong chống lại được công kích của Lâm Huyền.
"Phut!"
Trên lôi đài phát ra một tiếng vang nhỏ, hai mắt Công Tử trắng dã ngã xuống
đất.
Công Tử thua!
Những danh viện vì mến mộ hắn mà đến, trên mặt đều toàn là thất vọng.
Lâm Huyền kinh khủng đến thế sao?
Mạnh như Công Tử lại bị một kiếm của hắn làm cho hôn mê.
Lâm Huyền cầm Chân Long Kiếm trong tay, chờ Liễu Thúy Thúy tuyên bố kết quả của trận chiến này.
Thế nhưng, Liễu Thúy Thúy lại nở nụ cười kì lạ nhìn hắn.
"Lẽ nào, Công Tử có thủ đoạn chống lại công kích của linh hồn?"
Lâm Huyền thầm nghĩ trong lòng.
Suy nghĩ này lập tức bị hắn dập tắt.
Truyền thừa Hồn sư đã bị đứt đoạn bao nhiêu năm, người biết thủ đoạn của Hồn sư lại càng ít.
Về phần chống lại công kích của linh hồn, thì lại càng khó khăn.
Nhưng Liễu Thúy Thúy tươi cười như thế kia là có ý gì?
Chẳng lẽ là Liễu Thúy Thúy định thiên vị Công Tử?
Lúc mọi người ở đây còn đang nghi ngờ thì Công Tử trên mặt đất đột nhiên giật giật.
Điều này khiến Lâm Huyền kinh sợ.
Chẳng lẽ đã bị Trảm Hồn Kiếm công kích, nhưng Công Tử vẫn còn có sức chiến đấu sao?
Trước mắt bao người, Công Tử đã ngã xuống trước mắt bao người vậy mà lại đứng lên.
“Không ngờ là ta lại dùng phương thức này để thức tỉnh."
Trên mặt Công Tử là một nụ cười tà ác.
"Để cảm ơn ngươi, ta sẽ đưa ngươi xuống phía dưới."
Dứt lời, hắn vọt thẳng tới chỗ Lâm Huyền.
Bạn đang đọc truyện mới tại Truyenazz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!