"Thuc luc của Đồ Te đa hon xa Lam Huyen rat nhiều, huống chi Lâm Huyền đã đánh nhau được một trận rồi, trận đấu võ này không công bằng."
Trong quá khứ, lúc Tiêu Dao Lâu sắp xếp đối thủ, phần lớn sẽ xếp những người có thực lực tương đương.
Làm vậy để đảm bảo tính công bằng trong đấu võ, cũng dễ đảm bảo hai bên được an toàn.
Hiển nhiên, trận chiến này đã vi phạm tôn chỉ của Tiêu Dao Lâu.
Liễu Thúy Thúy duỗi lưng một cái.
"Nói xong chưa? Nói xong thì mau đi đi, đừng quấy rầy ta xem so tài."
Nàng đáp lời như thế khiến Mã Phong Dương càng giận dữ.
"Ngưoi đối xử với Lam Huyền như vậy, se không sợ người khác lắm mồm sao?”
“Chờ trận chiến này kết thúc, ta xem xem ngươi định ăn nói thế nào với các võ giá khác."
Bởi vì phẫn nộ, ngôn từ của hắn có chút sắc bén.
Liễu Thúy Thúy nở nụ cười lạnh, trên người đột nhiên xuất hiện khí thế kinh khủng.
"Ngươi đang uy hiếp ta?"
Thân là chủ quản Tiêu Dao Lâu, trên người nàng có một loại khí chất uy nghiêm khác.
Lúc này, khí thế của nàng kinh khủng như thế khiến Mã Phong Dương ngay cả thở cũng khó khăn.
"Cũng không phải uy hiếp, chỉ bất bình thay cho Lâm Huyền!"
Mã Phong Dương cắn răng cười cười, mở miệng nói.
Lúc hắn khó khăn nhất, Lâm Huyền là người giúp hắn, sao bây giờ hắn có thể mặc kệ mà đứng xem?
Khí thế trên người Liễu Thúy Thúy vẫn không ngừng tăng cao, tạo thành áp lực cực lớn với hắn.
Nhưng mà hắn mặc kệ áp lực đó kinh khủng cỡ nào, hắn cũng không chịu lùi bước.
Một lúc lâu sau, Liễu Thúy Thúy mới thu khí thế của mình lại.
"Trận chiến này đối với hắn mà nói, không có chỗ xấu."
“Ngươi cũng không phải hắn, sao biết được mục tiêu của hắn đây?"
"Đồ Tể không ngăn cản được hắn, mục tiêu của hắn là một trong ba võ giả thẻ đỏ hàng đầu."
"Nếu như hôm nay ta ngăn hắn đấu võ, vậy sau này hắn đối mặt với võ giả thẻ đỏ thì phải đối phó thế nào?”
Mấy câu hỏi của Liễu Thúy Thúy khiến Mã Phong Dương không chống đỡ nổi.
Một trong ba võ giả thẻ đỏ hàng đầu!
Mục tiêu của Lâm Huyền, cao đến mức làm hắn sợ hãi.
"Vậy nếu như hắn thua? Tên Đồ Tể này chưa bao giờ biết nặng nhẹ."
Mã Phong Dương tiếp tục nói.
Liễu Thúy Thúy nghiêm mặt.
"Nếu hắn thua, vậy chứng tỏ hắn không xứng đáng."
"Trên lôi đài của Tiêu Dao Lâu, có thiếu thương vong sao? Thêm hắn nữa cũng thế!"
Nàng vừa dứt lời, Mã Phong Dương còn định nói gì đó, nhưng đã bị Kẻ Điên ngăn cản.
“Nàng nói rất đúng, trận chiến này không thể dừng hắn lại được."
...
Lúc này, Lâm Huyền lại hết sức thê thảm.
Hắn ỷ vào Bá Thể Thần Công và Thần Đạo Kiếm Pháp ảo diệu, tạm thời duy trì chưa bại.
Nhưng cũng chỉ là chưa bại mà thôi.
Dưới sự công kích của Đồ Tể, hắn không có cơ hội phản kích nào.
Cho dù lúc này hắn liều mạng, cũng chỉ hơi kéo dài được một chút thời gian chuẩn bị cho việc bị thua mà thôi.
"Cứ tiếp tục như thế thì không ổn!"
Trong lòng Lâm Huyền thầm sốt ruột.
Những lời Liễu Thúy Thúy nói, cũng là suy nghĩ trong lòng hắn.
Nếu như ngay cả cửa ải Đồ Tể này cũng không vượt qua được, vậy sau này làm sao hắn chém giết, đoạt lấy một trong ba vị trí võ giả thẻ đỏ hàng đầu được?
Thế nhưng, chênh lệch giữa hắn và Đồ Tể hiện tại đủ để khiến người khác tuyệt vọng.
“Với cường độ linh hồn hiện tại của ta, sợ là Trảm Hồn Kiếm không có quá nhiều tác dụng với hắn."
Lâm Huyền lẩm bẩm.
Trảm Hồn Kiếm đúng là một chiêu thức thần kỳ.
Thế nhưng, dù thần kỳ thế nào đi nữa cũng không phải vạn năng!
Thần Đạo Kiếm Pháp, vô hiệu!
Thần Đạo Kiếm Pháp, vô hiệu!
Bá Thể Thần Công, vô hiệu!
Thậm chí ngay cả Thần Đạo Bộ Pháp của Lâm Huyền cũng bị tốc độ của Đồ Tể khống chế.
Trong lúc nhất thời, Lâm Huyền dường như rơi vào tuyệt cảnh.
"Thế nào, hết bản lĩnh rồi sao?"
Đồ Te lại tiến lên, để lại một vet thương kinh khủng trên người Lâm Huyền.
Lâm Huyền vội vàng lắc mình, Đồ Tể theo sát phía sau.
Dao găm ở khắp mọi nơi, mặc dù Lâm Huyền thi triển Thần Đạo Kiếm Pháp, cũng không thể chống lại.
Lên google tìm kiếm từ khóa truyenazz để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!