Mỗi người đều có giới hạn của riêng mình, và Lâm Huyền cũng không ngoại
lệ.
Vô Cấu Nguyên Khí có thể trực tiếp chuyển hóa nguyên khí trong trời đất, nhưng thân thể của hắn luôn có giới hạn.
Sau mấy trận chiến liên tiếp, chẳng sợ có sự hỗ trợ của linh đan, thì đó vẫn là một gánh nặng rất lớn đối với cơ thể.
Nhưng, Lâm Huyền lại không hề nao núng.
Công Tử khẽ thở dài, trong lòng thầm nghĩ.
"Hà cớ chi đâu? Muốn vượt cấp khiêu chiến Quy Nhất cảnh bằng cảnh giới Hóa Nguyên, đó là một nhiệm vụ bất khả thi."
"Đợi đến khi ngươi thực sự chạm đến cảnh giới này, ngươi sẽ biết cảnh giới này mạnh đến mức nào."
"Với tiềm lực của ngươi, chỉ cần có thể bước vào Quy Nhất cảnh, thì hoàn toàn xứng đáng là thẻ đỏ mạnh nhất!"
Đó là đánh giá của hắn về Lâm Huyền.
Tuy nhiên, điều Lâm Huyền thiếu nhất chính là thời gian.
Công Tử động. Một cơn gió trong veo quẩn quanh cơ thể hắn, dưới sự ảnh hưởng của gió, Lâm Huyền không thể bắt được bóng dáng của hắn.
Thần Đạo Bộ Pháp của Lâm Huyền có tuyệt diệu thế nào đi nữa, lúc này cũng không đuổi kịp tốc độ của gió.
Đã hơn bốn mươi chiêu, Lâm Huyền lại rơi vào hoàn cảnh bất lợi như trước.
"Trong vòng mười chiêu, ngươi chắc chắn sẽ thua."
Công Tử lên tiếng.
Lâm Huyền lại không nói câu nào.
Chân Long Kiếm không ngừng vẽ ra những đường cong hoàn mỹ trong không trung, nhưng đến cả góc áo của công tử cũng không thể chạm vào.
Cường giả giao thủ, thắng hay bại chỉ trong một chiêu.
Theo quan điểm của Công Tử, trận chiến phía sau đã không còn hồi hộp.
Trước khi Lâm Huyền có thể nắm giữ quy tắc, dù có đánh bao nhiêu đi nữa, kết quả vẫn giống nhau.
Đã đủ mươi chiêu!
Ánh mắt Công Tử sắc bén, hắn đã đã sẵn sàng để tung ra đòn tấn công cuối cùng.
Gió nhẹ thổi qua.
Nhưng, nó còn có một cách gọi khác là cương phong!
Công Tử vỗ quạt xếp, từng lưỡi đao bằng gió từ trong chiếc quạt tuôn ra.
Trong những trận chiến trước đó, đúng là Công Tử đã sử dụng những lưỡi đao bằng gió này để kết thúc trận chiến.
Sau năm mươi chiêu, cơ thể của Lâm Huyền đã đạt đến cực hạn.
Cho dù hắn vô cùng dũng mãnh thì cũng có chút không thể cản được.
Lưỡi đao gió đáng sợ đó sẽ khiến han thua ngay lập tức.
Lần này, có lẽ không có gì phải hồi hộp.
Sau khi lưỡi đao gió bắn ra, Công Tử đứng tại chỗ đợi kết quả.
Song, một cảnh tượng khiến hắn kinh ngạc đã xuất hiện!
Cơ thể Lâm Huyền hơi đong đưa, vậy mà lại vừa vặn thoát khỏi những lưỡi đao gió ngợp trời đó.
Lưỡi đao gió vô cùng dày đặc, nhưng Lâm Xuân đã xuyên qua khe hở giữa các lưỡi đao.
"Chuyện ... "
Công Tử nhìn trân trận không nói nên lời.
"Chuyện này là không thể!"
Hắn giao thủ với Lâm Huyền nhiều lần như vậy, vô cùng hiểu thủ đoạn của Lâm Huyền!
Tuy nhiên, sự thật đang ở trước mắt.
Lâm Huyền thực sự đã tránh được!
Sau khi lướt qua những lưỡi đao gió, Lâm Huyền lập tức lao tới với Chân Long Kiếm trong tay.
Đến tận lúc này, Công Tử chợt tỉnh lại.
"Leng keng!"
Hắn giơ quạt xếp lên cản đòn, lúc này khó khăn lắm mới tránh được đòn đánh của Lâm Huyền.
Thời điểm giao thủ, Công Tử nhận thấy một điều gì đó rất khủng khiếp.
Lên google tìm kiếm từ khóa truyenazz để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!