"Lâm Huyền, Lâm Huyền!"
Trên khán đài lập tức vang lên từng đợt reo hò.
Qua vài trận đấu liên tiếp, Lâm Huyền bước xuống khán đài với chuỗi chiến tích bất bại.
Lúc này, tên của hắn đã được nâng lên một tầm cao không tưởng.
Phía đối diện, một thiếu niên bước lên sàn đấu.
Nhìn thấy người này, ngay cả Lâm Huyền cũng không khỏi sửng sốt.
Người này, quá trẻ!
Người trước mặt nhìn qua chỉ hai mươi tuổi, không lớn hơn Lâm Huyền là bao nhiêu.
Thực lực của Lâm Xuân hiện tại phần lớn là nhờ vào thần sơn.
Nhiếp Vân có thể bước vào cảnh giới Quy Nhất ở độ tuổi này, điều đó thực sự khiến người ta kinh ngạc.
"Xem ra, tin tức của Bách Sự Thông không sai."
Lâm Huyền thì thầm.
Bách Sự Thông nói Nhiếp Vân là đệ tử của một tông môn lớn nào đó, chỉ có đại tông môn mới có thể nuôi dưỡng ra cường giả trẻ tuổi như vậy.
Nhiếp Vân hơi cúi đầu chào Lâm Huyền.
"Không ngờ thẻ cam mạnh nhất lại trẻ như vậy, xin chỉ dạy nhiều hơn."
Hành động này của hắn đã chiếm được thiện cảm của Lâm Huyền.
Những người thành công khi còn trẻ thường có xu hướng rất tự phụ.
Nhưng mà, trên người Nhiếp Vân hắn lại không hề thấy được điểm này.
Lâm Huyền cũng ôm quyền khom người.
"Vẫn mong dốc hết toàn lực, để ta được nhìn thấy thực lựa của cường giả Quy Nhất."
Nhiếp Vân gật đầu, lấy ra một cây thương dài.
Cây trường thương nhìn vo cung bình thường, nhìn qua thì không co điểm nào thần kỳ.
Nhưng Lâm Huyền nhận thấy rằng, lưỡi của cây trường thương này đã bị mài phẳng.
Chuyện này khiến Lâm Huyền càng thêm khâm phục.
Nhiếp Vân có khác biệt rất lớn với những người khác!
Chỉ cần là vo giả thì luon co mot điểm tương đồng, đó là theo đuổi khả nang sát thương cao.
Về điểm này, dù là Kẻ Điên hay Công Tử cũng giống nhau!
Đao kiếm không có mắt, không ai muốn tự làm mình bị thương.
Tuy nhiên, Nhiếp Vân lại nghĩ cho đối phương về mọi mặt!
Kết quả là, Lâm Huyền cảm thấy có chút xấu hổ.
"Ngươi có vũ khí gì, dùng cũng không đáng ngại."
Nhiếp Vân lên tiếng.
Lâm Huyền suy nghĩ một chút, nhưng cũng không hề lợi dụng Nhiếp Vân, hắn tiện tay lấy một thanh kiếm sắt bình thường từ trong nguyên giới ra.
Thanh kiếm sắt này vẫn chưa được mở ra, ngay cả chính hắn cũng không nhớ rõ nó được đưa vào khi nào.
"Mời!"
Nhiếp Vân khẽ nói, lao đến với trường thương trong tay.
Trường thương không có mũi nhọn, nhưng trong tay hắn, cây thương dài này lại mang đến cho người ta cảm giác vô cùng sắc bén.
Tuy nhiên, khi hắn ra tay, rất nhiều chiêu thức đều để lại đường lui.
Về mặt chiêu thức, Lâm Huyền chưa từng thua bất cứ ai.
Thần Đạo Kiếm Pháp được phát huy, hắn và Nhiếp Vân đánh đến hăng hái.
Trái lại trận đấu võ này đã khiến những võ giả khác có phần thất vọng.
Mỗi trận chiến của Lâm Huyền đều rất kịch liệt, dù chỉ là quan sát cũng mang đến cho bọn họ rất nhiều lợi ích.
Bọn họ đến xem trận đấu này với tâm tư như vậy.
Tuy nhiên, cho đến tận lúc này, cuộc chiến này thực sự là .. Vừa phải.
Bất cứ ai có con mắt tinh tường đều có thể nhận ra rằng tuy hai bên có đánh nhau qua lại nhưng bọn họ vẫn luôn có sự dè chừng.
Dù là thương pháp của Nhiếp Van hay là Thần Đạo Kiếm Pháp của Lâm Huyền, chúng vẫn chưa được dùng đến cực hạn.
"Bọn họ đang làm cái gì thế?"
Trên khán đài, có người phàn nàn.
Bọn họ đến đây vì sự ngưỡng mộ, chỉ để xem trận chiến của những cường
giả.
Vậy mà, trận chiến này khiến bọn họ rất thất vọng.
Lên google tìm kiếm từ khóa truyenazz để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!