Là đàn thú!
Số lượng yêu thú không thể đếm xuể!
Dù với thực lực hiện tại của hai người bọn họ, hiện tại cũng không thể không thay đổi biểu cảm.
Dù mạnh thế nào, chung quy Lâm Huyền và Kẻ Điên cũng chỉ là hai người mà thôi.
Song, trong đàn thú cũng có rất nhiều yêu thú Cảnh giới Quy Nhất!
"Làm sao đây?"
Kẻ Điên mở miệng hỏi.
"Làm sao bây giờ?"
Lâm Huyền trợn mắt.
"Chạy nhanh!"
Ngay lập tức, hắn đã có một hành động rất không phù hợp thân phận.
Chạy vắt chân lên cổ ...
Chứng kiến cảnh tượng này, Kẻ Điên cũng phải sững sờ.
Hắn vốn cho rằng Lâm Huyền sẽ chọn chiến đấu, nhưng không ngờ cuối cùng hắn lại làm thế này.
Nếu như Lâm Huyền biết hắn đang nghĩ gì lúc này, không biết có mắng hắn hay không.
Lâm Huyền rất mạnh, nhưng Lâm Huyền cũng là một người, cũng sẽ chết!
Nếu đối đầu với một võ giả có sức mạnh tương dương, hay thậm chí mạnh hơn một chút, Lâm Huyền cũng sẽ chọn đối đầu.
Nhưng nếu đối mặt với nhiều yêu thú nhiều như vậy, nếu vẫn muốn đi chiến đấu một cách cương trực, vậy thì đó là đầu úng nước!
Nhiều yêu thú như vậy, đừng nói là chiến đấu, chỉ cần giam lên là có thể giẫm chết bọn họ!
Dựa vào Thần Đạo Bộ Pháp, Lâm Huyền nhanh chóng lao ra ngoài.
Trái lại Kẻ Điên, bởi vì lúc này ngơ ra, hắn và Lâm Huyền lúc này mới bị tách ra.
"Có lẽ hắn sẽ không gặp nguy hiểm."
Lâm Huyền cau mày.
Hắn muốn đi tìm Kẻ Điên, nhưng giữa muôn vàn yêu thú như thế, hắn cũng có lòng mà không có sức.
"Có vẻ như những yêu thú này không hướng đến chúng ta."
Lâm Huyền khẽ nói.
"Với thực lực của Kẻ Điên, có lẽ sẽ đối phó được!"
Sau khi đàn thú đi qua, Lâm Huyền một mình tiếp tục đi về hướng bắc.
Trên đường, trái lại không gặp được nguy hiểm nào.
Dù rằng cũng có yêu thú linh tinh thường xuất hiện, nhung trước mặt hắn, bọn chúng cũng không thể tạo nên gợn sóng nào.
Một đường đi thẳng, Lâm Huyền thẳng tiến về phía thần thụ.
Nhưng đung như lời Kẻ Điên đã nói, bí cảnh này thực sự quá rộng!
Hắn tìm kiếm trong bí cảnh lâu như vậy, nhưng vẫn không nhìn thấy bờ của bí cảnh.
"Có điều gì đó không ổn."
Lâm Huyền lẩm bẩm.
Hoàn cảnh xung quanh khiến hắn có loại cảm giác quen thuộc.
Đúng lúc đang suy tư, hắn đột nhiên nghe thấy tiếng gầm.
"Lại là thú triều?"
Lâm Huyền sững sờ.
Bản thân không kém may mắn thế chứ!
Chẳng lẽ chủ nhân của bí cảnh từng là một thuần thú sư?
Nghe quy mô của tiếng gầm này, nó không nhỏ hơn lần trước chút nào.
Trải qua lần trước, Lâm Huyền không hề nghĩ ngợi, lập tức tìm chỗ trốn.
Qua nhiên, mot lat sau, số luợng yeu thu nhieu khong đem xue lại đang lao đến.
Cảnh này khiến da đầu Lâm Huyền tê dại.
Tại sao có nhiều yêu thú bên trong bí cảnh này như vậy?
Đợi rat lau, đan thu cuối cung cung đi qua, Lâm Huyen mới có thể tiếp tục tìm kiếm.
Tuy nhiên, trong quá trình tìm kiếm, hắn phát hiện ra một điều vô cùng xấu hổ.
Mạnh như Lâm Huyền, là một cường giả Hóa Nguyên tầng chín, hắn dường như đã ... Lạc đường.
Hắn đi trong rừng rất lâu, nhưng cứ như bản thân đang đi vòng tại chỗ.
Trong thời gian này, hắn luôn để lại ký hiệu trên mặt đất.
Nhưng không lâu sau, hắn sẽ lại về đến nơi này.
Phát hiện này khiến Lâm Huyền hơi bất đắc dĩ.
Khi hắn đang tìm kiếm phương hướng, hắn lại gặp đàn thú kia.
"Xem ra, không phải chỉ có bản thân ta lạc đường."
Lâm Huyền nói.