Thứ thật sự khiến hắn đi tới con đường hủy diệt, chính là những yêu thú mà hắn đã cắn nuốt.
Những con yêu thú đó cũng không phải là yêu thú bình thường.
Tất cả chúng nó đều bị khống chế bởi thuốc của Độc sư, nói cách khác, chính là một đám khôi lỗi.
Vương Hồ cắn nuốt chúng nó, cũng chính là đang cắn nuốt thứ thuốc ấy.
Một phần thuốc đã có thể khiến cho yêu thú Quy Nhất Cảnh biến thành con
rối.
Vương Hồ cắn nuốt nhiều thuốc như thế, thứ thuốc đó đã sắp ăn mòn hết sạch đầu óc của hắn.
Hắn lúc này, còn không bằng đám yêu thú kia.
Dưới tác dụng của thuốc, Vương Hồ đã gần như biến thành một tên ngốc.
“Tội gì chứ?"
Lâm Huyền khẽ thở dài.
Nếu Vương Hồ không dùng phương thức tu luyện độc ác này thì tệ nhất cũng chỉ có chết mà thôi.
Một kẻ mạnh mà lại rơi vào tình huống như thế, đáng thương, đáng tiếc, đáng giận!
Nhưng đung luc nay, mot canh day leo bong moc len tu mat đat, cuon lên người Vương Hồ.
Con ngươi của Lâm Huyền co rụt lại.
Dây leo kia có tốc độ cực kì nhanh, chỉ trong nháy mắt đã biến mất trước mắt Lâm Huyền.
Lâm Huyền hít một hơi lạnh, nhíu mày nhìn về Thần Thụ ở phía sau.
Thần Thụ này, dường như có gì đó không ổn!
Trước đó, hắn cũng đã từng bị Thần Thụ công kích.
Nhưng lúc ấy, hắn chưa nhận ra Thần Thụ lại kinh khủng như vậy.
Neu Thần Thu kinh khung như vậy, so rang han se không thể có cơ hội liên tiếp lại gần Thần Thụ, cũng không thể có được nhựa cây Thiên Hồn dễ dàng như thế được?
Thân thể của Vương Hồ bị kéo xuống dưới lòng đất.
Cùng lúc đó, Lâm Huyền nhận thấy được một phần sức mạnh được truyền từ rễ tới khắp mọi nơi của Thần Thụ.
"Vương Hồ ... bị Thần Thụ cắn nuốt?"
Lâm Huyền hoảng sợ ra mặt.
Đây mà là Thần Thụ gì chứ, nói là Tà Thụ, Quỷ Thụ cũng không quá!
Vương Hồ là Tà Võ mà tốc độ cắn nuốt còn không nhanh như thế.
Hắn vừa mới bị dây leo kéo xuống dưới mặt đất mà đã bị Thần Thụ cắn nuốt
Cho dù là ăn cái bánh bao thì cũng phải cần thời gian tiêu hóa chứ.
Nhưng cho dù Lam Huyen co oan thầm như the nao, đay vẫn là sự thật.
Lâm Huyền kéo Kẻ Điên lùi về phía sau, cảnh giác nhìn chẩm chằm Thần Thụ.
Nếu Thần Thụ lại tiếp tục công kích, hắn có thể cam đoan bản thân có thể bình an vô sự.
Nhưng nếu là Kẻ Điên thì hắn không dám chắc chắn.
Một lúc lâu sau, Thần Thụ cũng không làm ra thứ gì kì lạ nữa.
Bấy giờ, Lâm Huyền mới thở phào nhẹ nhõm, nghi ngờ bước qua.
"Trát Nhĩ Khắc, chuyện này là thế nào?"
Lâm Huyền lập thức liên hệ với Trát Nhĩ Khắc.
"Gia, ta cũng không biết."
"Cây Thiên Hồn tuy rang có rất nhiều điểm kì lạ, nhưng từ trước tới nay chưa từng xuất hiện tình huống như thế."
"Dây leo của nó chỉ là để bảo vệ cho bản thân không bị thương mà thôi."
“Đây là lần đầu tiên ta thấy nó chủ động cắn nuốt sinh mệnh."
Lâm Huyền nhíu mày.
Chẳng lẽ, qua ngàn vạn năm, Thần Thụ này đã biến dị rồi sao?
Nếu không thì không có gì giải thích được cho chuyện Thần Thụ chủ động công kích Vương Hồ cả.
Lâm Huyền nhìn về phía xa, đột nhiên nhìn thấy thứ gì đó sáng lấp lánh trên mặt đất.
Nguyên giới!
Hắn lập tức tiến lên, nhặt trở về.
Trong quá trình này, Thần Thụ cũng không công kích thêm lần nào nữa.
Đây là nguyên giới của Vương Hồ, sau khi Vương Hồ bị cắn nuốt, nguyên giới vẫn còn được giữ lại.
Bạn đang đọc truyện mới tại Truyện azz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!