"Gia, có thu hoạch gì không?"
Trát Nhĩ Khắc lập tức lên tiếng hỏi.
Lâm Huyền há miệng thở dốc, lại không biết nên nói như thế nào.
Một lúc lâu sau, hắn mới trả lời.
"Diệt Hồn Chưởng!"
Chỉ ba chữ này, đã khiến Trát Nhĩ Khắc im bặt.
Thật lâu sau, hắn mới hét lên với giọng điệu kì quái.
"Diệt Hồn Chưởng?”
"Gia, lần này ngài thật sự đã nhặt được bảo bối rồi!"
"Không ngờ rằng người đang được ẩn giấu trong cây Thiên Hồn lại là vị tổ tông này."
“Hahaha, có được Diệt Hồn Chưởng rồi, về sau có lẽ ngài sẽ không tìm thấy đối thủ trong cùng cảnh giới nữa."
Phản ứng của Trát Nhĩ Khắc rất thái quá.
"Diệt Hồn Chưởng mạnh lắm sao?"
Lâm Huyền tỏ vẻ nghi hoặc, hỏi ngược lại.
Hắn chưa gặp qua bao nhiêu hồn kĩ, vậy nên khiếp sợ cũng là hợp lý.
Nhưng phản ứng của Trát Nhĩ Khắc lại có chút kì lạ.
Dù sao đi chăng nữa thì hắn cũng là một cường giả Hồn Bát Cảnh.
Lúc Hồn sư còn chưa sa sút, dù không tính là cường giả mạnh nhất thì cũng có thể tính là xưng bá một phương.
“Gia, ngài có điều không biết."
"Hồn Cửu Cảnh cũng không hoàn toàn giống nhau."
"Hồn Cửu Cảnh bình thường, theo ta thấy cũng cũng chỉ đến thế mà thôi."
"Cảnh giới của họ cao hơn ta, lãnh ngộ về quy tắc thiên địa cũng cao hơn ta."
"Nhưng xét về hồn lực và thực lực, ta còn thật sự khinh thường bọn họ."
"Nhưng vị này lại không như thế."
“Hắn xếp thứ mười sáu trong số các cường giả Hồn Cửu Cảnh.”
Lâm Huyền nghe hắn nói vậy, cũng trừng lớn hai mắt.
Xếp thứ mười sáu trong số cường giả Hồn Cửu Cảnh ư?
Dựa theo cách nói của Trát Nhĩ Khắc, ở thời đại kia, số cường giả Hồn Cửu Cảnh cũng không ít.
Trong số nhiều cường giả cấp Chí Tôn như thế mà có thể xếp thứ mười sáu, sao có thể là kẻ tầm thường được?
"Nói hắn xếp thứ mười sáu, thật ra là có hơi bảo thủ."
“Xét về thực lực, vị thứ của hắn đúng là không cao."
"Nhưng xét về lai lịch, hắn là người lớn tuổi nhất."
"Có rất nhiều hồn kĩ được tạo ra từ tay hắn."
"Trong số những vị cường giả xếp trước hắn, có một số người là đệ tử của hắn."
Nghe hắn nói xong, Lâm Huyền đã hoàn toàn sợ tới ngây người.
Đây đúng là một vị tổ tông!
Theo cách nói của Trát Nhĩ Khắc thì xem hắn là tổ tông của Hồn sư cũng không quá.
Trở thành Chí Tôn có lẽ đã vô cùng khó khăn, nhưng khó khăn nhất chính là trở thành vị Chí Tôn đầu tiên.
Phía trước hắn, không có đường đi.
Hắn phải dùng rất nhiều kinh nghiệm của bản thân để chậm rãi tìm ra một con đường.
Khai sáng ra con đường thích hợp cho đại đa số tu luyện giả là chuyện cực kỳ phức tạp.
Noi không khoa trương thì, nhung Hồn sư Hồn Cửu Cảnh phía sau hắn, đều đã dẫm nát bờ vai của hắn mà đi.
"Ôi, không ngờ rằng tới cường giả như thế cũng không tránh khỏi cái chết."
Trát Nhĩ Khắc thở dài một tiếng, liên tục cảm thán.
Nếu hắn không có duyên tránh thoát một kiếp thì cũng đã chết từ lâu rồi.
Nhưng theo như lời hắn nói vậy, hắn có mạnh đến mức nào, cũng không thể mạnh hơn so với người trước mắt này.
Ngay cả hắn cũng không thể bảo vệ bản thân được, vậy Trát Nhĩ Khắc làm sao có thể đây?
"Diệt Hồn Chưởng này hình như còn chưa trọn vẹn."
Đúng lúc này, Lâm Huyền lại lên tiếng.
Diệt Hồn Chưởng đã khắc sâu trong đầu hắn, nhưng lúc hắn nhìn thấy nó, uy lực của nó lại kém hơn rất nhiều so với tưởng tượng.
Không nói đến hủy diệt Võ giả cùng cảnh giới thì khi so sánh với Trảm Hồn Kiếm, dường như cũng yếu hơn một chút.