Lời nói của nàng cũng đang là suy nghĩ hiện tại của nàng.
Thực lực của Lâm Huyền được đại đa số người tán thành, ngay cả Vương Hồ cũng bị hắn chém, vậy còn có ai là đối thủ của hắn?
Cường giả như vậy là hoàn toàn xứng đáng với cường giả thẻ đỏ mạnh nhất!
Bên cạnh, trên mặt Kẻ Điên cũng lộ ra vẻ hâm mộ.
Cường giả thẻ đỏ mạnh nhất!
Hắn từng là cường giả thẻ cam mạnh nhất, tất nhiên biết hai chữ cường giả mạnh nhất có nghĩa là gì.
Nếu Lâm Huyền thực sự lựa chọn ở lại, làm cường giả thẻ đỏ mạnh nhất, như vậy tất nhiên Tiêu Dao Lâu sẽ cho hắn phần thưởng mà người khác nghĩ cũng không dám nghĩ.
Nhưng mà, Lâm Huyền lại lắc đầu.
"Ta không định tiếp tục chiến đấu."
Hắn vừa dứt lời, bất kể là Kẻ Điên hay là Liễu Thúy Thúy cũng đều ngây ngẩn cả người.
"Tại sao?"
Vẻ mặt Liễu Thúy Thúy khó hiểu.
Chẳng lẽ hắn cũng chỉ hài lòng với những phần thưởng trước mắt này thôi sao?
Bây giờ, Lâm Huyền là thẻ đỏ mạnh thứ hai, tuy rằng hắn chém chết Vương Hồ, nhưng cũng không phải chém giết trên lôi đài.
Nếu bây giờ hắn lựa chọn rời khỏi, như vậy cũng chỉ có thể lấy đi giá trị con người trên mặt lệnh bài.
Cho dù Liễu Thúy Thúy cố ý muốn bù lại, cũng không thể cho hắn nhiều hơn được.
Nhưng mà, nếu Lâm Huyền có thể ở lại, vậy thì thứ chờ đợi hắn sẽ là linh thạch vô tận.
Đến lúc đó, tu vi của hắn chắc chắn sẽ tăng lên rất nhiều.
"Vận mệnh của Tiêu Dao Lâu quá nhỏ."
Lâm Huyền suy tính một lát, rồi lại nói ra một câu như vậy khiến Liễu Thúy Thúy hộc máu.
“Hiện giờ, Tiêu Dao Lâu đã không có ai là đối thủ của ta. Một khi đã như thế, vậy ta còn ở lại làm gì?"
“Về phần cường giả thẻ đỏ mạnh nhất, ta nghĩ có người thích hợp hơn so với
ta.'
Nói xong, hắn quay đầu nhìn về phía Kẻ Điên.
Liễu Thúy Thúy cũng nhìn hắn, âm thầm gật gật đầu.
Neu Lam Huyền lựa chọn roi khỏi, như vậy không thể nghi ngờ rang Kẻ Điên là một trong những người có lực cạnh tranh nhất.
Chỉ cần hắn có thể duy trì giá trị con người hiện giờ, vậy thì có thể trở thành cường giả mạnh nhất thứ hai sau Lâm Huyền.
"Thật sự không suy nghĩ lại sao?"
Nét mặt Liễu Thúy Thúy tiếc hận.
Lâm Huyền lắc đầu, không để lại đường thương lượng cho nàng.
"Được rồi, sau khi tro về, ta se bảo bọn họ thanh toán giá trị con người cho ngươi."
“Giá trị con người của Vương Hồ, ta tự mình làm chủ, chia đều cho hai người các ngươi."
"Cứ như vậy cũng có thể giữ lại bài danh của Kẻ Điên."
Đối với chuyện này, trái lại Lâm Huyền không nói gì thêm.
Đây là phần thưởng hắn nên có được.
Tuy rằng thứ mà Liễu Thúy Thúy cho không phải là thiên tài địa bảo gì, cũng là phần thưởng chính xác nhất.
Sau khi xoay người, không biết tại sao, Liễu Thúy Thúy lại thở phào nhẹ nhõm.
Nếu Lâm Huyền lựa chọn rời đi, vậy nàng cũng sẽ không giữ lại lâu hơn.
Hắn rời đi cũng tốt, đối với Tiêu Dao Lâu mà nói không nhất định là một chuyện xấu.
Lâm Huyền giống như một ngọn núi lớn, có hắn ở đây, như vậy võ giả thẻ đỏ có thể cũng không cần phải chiến đấu nữa.
Cho dù bây giờ Kẻ Điên đang đứng thứ hai cũng không đủ lòng dũng cảm đi khiêu chiến hắn.
Người có tên, cây có bóng.
Hai chữ Lâm Huyền này đại biểu cho vô địch.
Đợi sau khi Lâm Huyền đi rồi, có lẽ Kẻ Điên sẽ thay thế hắn tiếp nhận nhiều trận khiêu chiến hơn.