Vân Môn cấm núi.
Dương Bách Xuyên tự mình hạ lệnh cấm núi nghìn năm, đợi nghìn năm sau sẽ quét sạch mấy thế lực lớn đứng đầu Tiên giới.
Báo thù ư?
Với Dương Bách Xuyên, chuyện này đã không còn là báo thù nữa, mà là trách nhiệm.
Với Vân Môn, đây là một kiếp nạn, còn với hắn, lại là một đòn trời giáng.
Bảy tám vạn đệ tử đã ngã xuống.
Đây là trách nhiệm của một môn chủ như hắn.
Quan trọng hơn, ba người bạn của hắn cũng đã mất mạng.
Chiêm Khánh Nhân, Hồ Tiên Nhi, cùng tiểu hòa thượng Liễu Phàm, cả ba đều la bạn dong hanh thuo han con ở Địa Cầu.
Năm xưa bọn họ vào Sơn Hải Giới, rồi sang Tu Giả Giới, cuối cùng phi thăng Tiên giới, vậy mà lại chết ngay tại Vân Môn.
Trái tim của Dương Bách Xuyên đang rỉ máu.
Về phần tiểu hòa thượng Liễu Phàm, theo lời đại sư huynh thì sau khi hắn tới Dị Vực Giới, Liễu Phàm đã cùng Mai Thi Dĩnh và vài người khác phi thăng Tiên giới, được đệ tử Van Mon đón về Vân Môn thuộc Tiên Vực Hỗn Loạn.
Phần lớn đệ tử Vân Môn ở hạ giới đều đã trở về.
Liễu Phàm và Mai Thi Dĩnh xem như nhóm cuối cùng, đến Vân Môn chưa bao lâu thì ...
Chiem Khanh Nhan va Hồ Tien Nhi lại cang than như người nha của hắn.
Giận ư?
Cơn giận đã chẳng thể diễn tả bằng lời.
Hắn hỏi đại sư huynh, nơi an nghỉ của ba người nằm trong một sơn cốc nào đó của Vân Môn. Hắn một mình vào thung lũng, đến trước mộ ba người, ngồi bệt xuống đất, không nói một lời, lặng lẽ ngồi như thế.
Một năm, hai năm, ba năm ...
Không nói một lời.
Các nữ nhân từng tới khuyên hứn, trò chuyện với Dương Bách Xuyên, cả Mai Thi Dĩnh và Mai tỷ đều đến, nhưng hắn đều đuổi khéo họ về.
Hắn chỉ muốn ngồi đây, bầu bạn với ba người bạn cũ.
Đến năm thứ tư, Hắc Liên tới.
Nàng cúng tế ba người, trong đó có Liễu Phàm, xong rồi mới đứng bên cạnh Dương Bách Xuyên, nhìn hắn nói: "Ta biết ngươi rất đau xót, nhưng khổ sở cũng vô ích. Ta nghĩ ba người họ cũng không mong ngươi như vậy."
Dương Bách Xuyên vẫn không nói gì.
Ngay sau đó, Hắc Liên nói: "Trong ký ức truyền thừa của ta có một lời đồn, không biết thật giả thế nào, nhưng chắc có ích với ngươi.
Trong tam giới có lục đạo luân hồi, luân hồi khởi nguồn từ U Minh, sau khi chết, vạn vật sinh linh của tam giới đều quay về U Minh, tiến vào dòng sông vận mệnh, rồi nhập lục đạo sau đó chuyển sinh về tam giới. Có lẽ họ không chết, mà đã quay về U Minh."
Đến đây, ánh mắt vốn phẳng lặng của Dương Bách Xuyên bỗng bừng sáng, hào quang mười màu bừng lên rồi tắt rất nhanh. Nhưng cuối cùng hắn cũng mở miệng, giọng khàn đặc: "Ta biết ngươi đang an ủi ta. Nếu là người chưa kết đan mà chết, sẽ về U Minh giới. Sư phụ từng nói Liễu Linh Linh cũng như vậy, ta tin nàng sẽ ở U Minh giới, một ngày nào đó ta sẽ xuống đó tìm nàng.
Nhưng ba người họ lại khác, họ đã thành tiên, tiên nhân ngã xuống sẽ hồn phi phách tán, không có cơ hội nhập luân hồi, không thể xuống U Minh giới. Hơn nữa đến nay ta vẫn không biết U Minh giới ở đâu, lục đạo luân hồi ở đâu ... "
Hắc Liên bình tĩnh nói: "Ngươi vẫn chưa hiểu những gì ta nói. Ta đang nói đến dòng sông vận mệnh, đó là khởi nguyên của vạn vật. Và ta cũng chẳng cần phải an ủi ngươi, ta chỉ kể cho ngươi nghe những gì có trong ký ức truyền thừa. Ta cũng muốn nói rõ một điều: ký ức truyền thừa của ta không thể sai. Dẫu ta cũng không dám chắc chuyện này thật hay giả, nhưng dù sao vẫn có một chút hy vọng, chẳng phải sao?"
Dương Bách Xuyên trầm ngâm.
Bạn đang đọc truyện mới tại truyenazz.me. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!