Sự xuất hiện của Hắc Liên cho Dương Bách Xuyên một tia hy vọng mỏng manh, cũng có thể gọi là một thứ an ủi tinh thần, cho hắn một mục tiêu, thôi thúc hắn càng thêm dốc sức tu luyện.
Mục tiêu ấy là một ngày nào đó có thể tìm lại ba người bạn cũ của mình, thậm chí là những đệ tử khác của Vân Môn.
Theo lời Hắc Liên, dòng sông vận mệnh mới là cội nguồn của vạn vật trên thế gian, có thịnh có suy, kể cả tiên nhân sau khi ngã xuống, hồn phi phách tán, rồi cũng phải trở về với dòng sông vận mệnh.
Muốn biết dòng sông vận mệnh có tồn tại hay không, Hắc Liên nói có lẽ Thần giới có đáp án, còn U Minh giới thì chứa đáp án về lục đạo luân hồi.
Nhưng tiền đề là tu vi của hắn phải đủ mạnh, đứng trên đỉnh cao.
Vì thế, Dương Bách Xuyên đã có mục tiêu cao hơn.
Nếu thế gian này thực sự có dòng sông vận mệnh, vậy hắn sẽ đi tìm cho bằng được.
Còn cả U Minh giới, đo là chấp niệm trong lòng han. Liệu Liễu Linh Linh có ở U Minh giới không, tất cả đều cần hắn tự đi tìm ...
Nếu hắn đủ mạnh, Vẫn Tinh Điện, ba thế lực Thiên Tôn, Tiêu Dao Cung sẽ không dám tấn công Vân Môn, giết 7-8 vạn đệ tử Vân Môn, giết ba người bạn cũ của hắn ...
Kẻ thù rất mạnh, thế lực rất lớn.
Vì thế hắn cần mạnh hơn nữa, mới có thể che chở cho mọi người.
Đối với Điện Vẫn Tinh và mấy thế lực lớn, Dương Bách Xuyên hiểu rõ không thể ngồi chờ họ đánh tới cửa, mà phải phản kích-, phản kích bằng sức mạnh mang tính hủy diệt, lật nhào chúng.
Đệ tử Vân Môn không thể chết uổng, ba người bạn cũ cũng không thể ngã xuống vô ích.
Bề ngoài trông hắn rất bình tĩnh, nhưng sâu trong đáy lòng lửa giận đã cuồn cuộn trào dâng.
Sau nghìn năm cấm núi, hắn đã chuẩn bị sẵn sàng để đối mặt với mưa gió máu tanh bên ngoài.
Qua chuyện này, hắn ngộ ra một điều, tấn công mới là cách phòng thủ tốt nhất. Hắn không muốn mất thêm một ai nữa, cho dù phải để tất cả mọi người không cần tự lớn mạnh, cứ mãi được hắn che chở dưới cánh chim của mình, thì hắn cũng cam lòng.
Bởi hắn rất sợ, sợ mất đi người thân bạn bè.
Lần này là ba người bạn cũ, vậy lần tới thì sao?
Cha mẹ hắn, vợ con của hắn ...
Trong lòng hắn, họ quan trọng hơn mọi thứ.
Như thế có thể là ích kỷ, nhưng hắn thà ích kỷ như vậy.
Tiêu diệt kẻ thù, đó sẽ là điều duy nhất hắn kiên định theo đuổi từ nay về sau.
Cho tất cả người của Vân Môn một môi trường tu luyện yên ổn, đây là mục tiêu kế tiếp của hắn.
Trên đời này không còn kẻ thù!
Đợi đến khi hắn diệt sạch mọi địch nhân thì còn gì để lo nữa?
Sẽ không bao giờ phải lo lắng nữa.
Siêu thế lực cổ xưa của Tiên giới thì đã làm sao? Thế lực Thiên Tôn thì đã làm sao? thông ngộ bát, cửu trọng thì đã sao?
Ta ... sẽ nghiền nát, giết sạch hết thảy các ngươi.
...
Trong sơn cốc, Hắc Liên rời đi thì đại sư huynh đến.
"Sư đệ."
Vân Trường Sinh xuất hiện.
"Đại sư huynh."
Dương Bách Xuyên xoay người, mỉm cười với Vân Trường Sinh.
"Sư đệ, xin lỗi ... Ta không trông giữ Vân Môn cho tốt." Vân Trường Sinh nhìn ba tấm bia mộ của tiểu hòa thượng Liễu Phàm và hai người còn lại, khẽ nói.
"Đại sư huynh không cần tự trách. Nếu nói đến trách nhiệm, thì đệ mới là người chịu trách nhiệm lớn nhất mới đúng. Đệ là môn chủ Vân Môn, lại không bảo vệ được mọi người. Chuyện này dừng ở đây thôi, đừng nhắc nữa. Đệ gọi huynh tới vì có việc muốn bàn." Dương Bách Xuyên biết đại sư huynh đang rất tự trách, nhưng hắn không hề trách huynh ấy.
Nghe Duong Bach Xuyen chịu mo mieng, Van Truờng Sinh thở phao. Tieu su đệ nhốt mình trong sơn cốc này suốt ba năm, không nói một lời. Hôm nay cuối cùng cũng lên tiếng, chứng tỏ đệ ấy đã điều giải được rối rắm trong lòng mình.
Đây mới là điều hắn muốn thấy.
Quy tắc của thế giới tu hành là chọn lọc khắc nghiệt, ngã xuống là điều khó tránh. Hắn đã nhìn thoáng điều này, nhưng tiểu sư đệ lại nặng tình cảm, kiếp nạn này của Vân Môn đã ảnh hưởng rất lớn đến tiểu sư đệ. Nhỡ cứ đâm đầu vào ngõ cụt thì hỏng hết. Giờ thì tốt rồi, xem ra tiểu sư đệ đã bước ra khỏi mớ bòng bong trong lòng.
Bạn đang đọc truyện mới tại truyen azz com.vn. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!