Khu vực cốt lõi bên trong Vân Môn, đây chỉ là một cấm địa khác của Vân Môn, được Dương Bách Xuyên đặt tên là Làng Địa Cầu.
Tất cả các tòa nhà đều do chính tay hắn thiết kế ban đầu, xây dựng theo kiến trúc cao ốc và tứ hợp viện hiện đại, dành cho thân nhân và bằng hữu sinh sống.
Những người không được Dương Bách Xuyên tin tưởng sẽ không thể vào, các đệ tử Vân Môn khác cũng không dám vào.
Dù sao, gia đình và bằng hữu của Dương Bách Xuyên cũng sống ở đây, so với những người ở Vân Môn trên Tiên Giới, tu vi của bọn họ yếu hơn một chút, đây cũng là lý do Dương Bách Xuyên sắp xếp mọi người sống ở đây.
Dương Bách Xuyên luôn muốn mang đến môi trường tốt nhất cho gia đình mình, hắn đã tốn không ít công sức để xây dựng Làng Địa Cầu này.
Bước vào Làng Địa Cầu, hắn cảm thấy yên tâm vì nơi đây tràn ngập hơi thở của môi trường Địa Cầu.
"Chàng về rồi à, không phải nói sẽ ra ngoài một thời gian dài sao?"
Là Triệu Nam xuất hiện, trong mắt nàng ấy lộ rõ vẻ mừng rỡ, mặc dù họ đã là vợ chồng già hàng vạn năm, nhưng thời gian gặp Dương Bách Xuyên ngày càng ít, nên mỗi lần hắn trở về, nàng ấy đều trân trọng từng khoảnh khắc.
Nhìn thấy sự dịu dàng trong đôi mắt Triệu Nam, Dương Bách Xuyên gật đầu, bước tới nắm tay nàng ấy: "Có chút chuyện xảy ra nên ta về sớm hơn, mọi người vẫn còn ở đây chứ?"
"Các tỷ muội khác đều ở đây, chỉ có Vô Tình và Lâm Hoan là ra ngoài du lịch rồi. Mấy người bọn ta cũng định vài trăm năm nữa sẽ đi, hai người bọn họ tính tình nóng vội nên đã đi trước. Cha mẹ thì đang bế quan tu luyện~"
Hai người vừa nói chuyện vừa bước vào tiểu viện mô phỏng theo khuôn viên cũ của Dương gia trên Địa Cầu, điều này đã kinh động đến những người khác.
"Xuyên Tử ... "
"Tiên sinh~"
"Đã về rồi ... "
Là Viên Kim Phượng, Âu Dương lão sư, Lâu Hải Đường và một nhóm nữ nhân khác đều bước ra khỏi phòng.
Dương Bách Xuyên nhìn thấy những hồng nhan tri kỷ của mình thì trong lòng cảm thấy ấm áp, hắn bước tới ôm từng người một. Trở lại đại sảnh, Dương Bách Xuyên kể về chuyện của Cơ Vô Tâm lần này.
Khi hắn vừa nói xong, một bóng người lóe lên ngoài cửa, kích động nói: "Tiên sinh, đã tìm thấy tỷ tỷ của ta rồi sao?"
Là Lục Vũ Thư nghe thấy Dương Bách Xuyên nói chuyện ngoài cửa, không kìm được nữa chạy vào, đôi mắt đẫm lệ.
"Ừm, nhưng ta cần một khoảng thời gian để Tuyết Hi phục hồi thần trí, tạm thời chỉ có thể ở trong không gian Càn Khôn. Vũ Thư yên tâm, tỷ tỷ của nàng sẽ khỏe lại thôi." Dương Bách Xuyên an ủi.
"Cảm tạ riên sinh~" Lục Vũ Thư cười trong nước mắt. Nàng ấy đã lo lắng cho tỷ tỷ mấy nghìn năm, cuối cùng cũng tìm thấy, mặc dù Tiên sinh nói ý thức của tỷ ấy bị phong ấn, nhưng có thể giải quyết, chỉ cần tìm thấy tỷ ấy là tốt hơn bất cứ điều gì.
Bạn đang đọc truyện mới tại Truyenazz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!