"Ngươi từng thấy Huyết Liên?" Dương Bách Xuyên nheo mắt hỏi.
Quý Như Yên nghe hắn hỏi, quay đầu lại, tỏ ý chê bai: "Ngươi mới xuống núi ngày đầu à? Giờ khắp Tiên giới đều đồn rần rần về Huyết Liên tà ác, ngươi tới bất kỳ tòa tiên thành nào cũng thấy nhắc đến, còn tuyên truyền cả tà pháp của Cơ Vô Tâm nữa."
"À ... " Dương Bách Xuyên biết mình vừa hỏi một câu ngu ngốc.
"Này, tóc bạc, ngươi nhìn xem bên kia là gì thế?"
Vừa nói Quý Như Yên vừa chỉ tay về xa, rồi tự mình lao tới trước.
"Quay lại!"
Dương Bách Xuyên quát to, nhưng nàng ta đã chạy mất hút.
"Đúng sự hết chỗ nói mà." Hắn bất đắc dĩ, đành đuổi theo.
Tuy không thấy Huyết Liên ở chỗ này, cũng chưa gặp tà tu nào, nhưng dẫu sao đây cũng là một căn cứ bí mật nuôi trồng Huyết Liên chứ không phải chốn tốt lành gì, lỡ đâu còn sinh linh gì ẩn nấp ở đâu đó.
Chớp mắt, Dương Bách Xuyên và Quý Như Yên đã đến trung tâm nơi đặt mười vạn xác khô, trước mặt hiện ra một tế đàn.
Xuất hiện tế đàn thì cũng không lạ, nhưng nơi này lại có chỗ khác biệt. Bởi hai người nhìn thấy một người ngồi trên tế đàn.
Một lão giả tóc đỏ như máu, gầy như que củi, không cảm nhận được chút hơi thở nào.
Nhưng Dương Bách Xuyên lại nhận ra kẻ này không phải xác khô, mà vẫn còn sống.
Quý Như Yên ngớ ngẩn liều lĩnh, không biết sợ là gì, nhảy vọt lên tế đàn, tò mò áp sát lão giả đang ngồi khoanh chân kia.
"Quay lại!"
Duong Bach Xuyen vung tay, Quý Nhu Yen nhu con chim nho bị han tum gọn.
"Á!”
Quý Như Yên kêu lên, mắt trợn tròn vì bị hắn bắt trong tay. Lúc này nàng ta mới hiểu Dương Bách Xuyên không phải tu sĩ cỏn con như mình nghĩ, mà là một cường giả thực thụ. Hơi thở khi túm lấy nàng ta còn mạnh hơn cả sư phụ nàng ta.
"Ngươi ... ngươi, ngươi, ngươi ... " Nàng ta trừng mắt phượng nhìn hắn một lúc lâu không nói thành lời. Qúy Như Yên cứ tưởng người tóc bạc này là tiểu tu sĩ, ai dè lại là cao thủ.
Đúng là ếch ngồi đáy giếng, thấy trời nhỏ bằng cái vung, tự cho người khác cũng như mình.
"Tiểu nha đầu, quay lại lối cũ. Muốn sống thì mau rời khỏi đây." Dương Bách Xuyên không thèm nhìn nàng ta, tiện tay quăng nàng ta về phía lối vào.
Bởi vì hắn thấy lão giả trên tế đàn mở mắt, sống lại.
Hay nói đúng hơn, lão ta vốn đang sống, chỉ vì đang nhập định tu luyện nên khiến người ta thoạt nhìn tưởng xác chết.
Ngay khi trông thấy tế đàn, hắn đã nhận ra lão ta vẫn là người sống, chỉ vì hắn và Quý Như Yên xông vào nên lão ta mới tỉnh lại.
"Phù!"
Lão giả bật một hơi dài.
Tiếp đó, lão ta đứng dậy, xương cốt trên người kêu răng rắc.
Dương Bách Xuyên đứng ở rìa tế đàn, cách lão ta chừng hai ba chục mét, mắt không rời, sắc mặt không đổi.
Hắn muốn xem lão ta là thứ gì.
Người không ra người, quỷ không ra gì, chẳng tiên cũng chẳng yêu, oán sát khí nồng nặc, hơi thở giống hệt Cơ Vô Tâm.
Không nghi ngờ gì, khả năng cao mười vạn tiên thể khô nơi đây đều bị lão ta dùng để nuôi Huyết Liên rồi cắn nuốt.
Ngoai oan sát khí, trên người đối phương còn có một sức mạnh thần hồn cực mạnh.
Trên người Cơ Vô Tâm cũng từng có loại lực lượng này, chỉ là khi đó hắn không quá để tâm. Sau này nghĩ lại, việc Cơ Vô Tâm có thể trốn khỏi tay hắn nhiều lần, phần lớn cũng nhờ vào sức mạnh tinh thần kia.
Bây giờ trên người lão giả này cũng xuất hiện tinh thần lực mạnh ngang với Cơ Vô Tâm, chứng tỏ Huyết Liên được nuôi bằng tiên thể mạnh gấp bội phàm nhân.
Tuy rằng hắn cảm nhận được hơi thở của lão ta yếu hơn Cơ Vô Tâm một chút, nhưng cũng không kém mấy.
Dương Bách Xuyên nhìn chẳm chằm lão ta.
Lão giả hoạt động gân cốt xong cũng quan sát hắn. Bỗng huyết quang bùng lên trong mắt lão ta, miệng không cử động nhưng lại có tiếng nói khàn khàn vang lên từ trong cơ thể.
Và ngay câu đầu đã làm Dương Bách Xuyên hơi giật mình, không ngờ đối phương nhận ra hắn.
"Dương Bách Xuyên ... Ha ha ha, quả nhiên là Dương Bách Xuyên. Tốt, tốt, tốt lắm! Lão phu đang định đi tìm ngươi, không ngờ ngươi tự dâng đến cửa.
Hay lắm! Hôm nay ta phải bắt ngươi trả giá cho mối thù máu của gia tộc Tây Môn chúng ta."
Dương Bách Xuyên chững lại, buột miệng: "Ngươi biết ta? Ngươi là ai?"
Lão giả nói: "Tiểu tử, năm xưa ở Tiên Thành Hỗn Loạn, ngươi từng diệt Tây Môn gia tộc, nhanh thế đã quên à? Lão phu là Tây Môn Thác. Năm đó lão phu ra ngoài nên may mắn tránh được một kiếp, nhưng tận mắt thấy ngươi diệt sạch gia tộc ta. Mối thù ấy ngươi có thể quên, còn lão phu thì không.
Năm đó muốn tìm ngươi báo thù nhưng lão phu biết làm vậy không khác gì đi chịu chết. Nhưng cơ duyên khiến lão phu gặp được công pháp tối thượng của ma chủ Cơ Vo Tâm. Mấy nghìn năm trôi qua, cuối cùng thần công của lão phu cũng thành công. Lão phu định chờ vài ba bữa nữa sẽ xuất quan tìm ngươi, không ngờ ngươi lại tự tìm đến nộp mạng, ha ha ha ... "
Nghe lão ta tự xưng là Tây Môn Thác, cuối cùng Dương Bách Xuyên cũng hiểu vì sao lão ta lại nói năng như vậy, quả đúng là người quen.
Năm xưa ở Tiên Thành Hỗn Loạn, hắn từng diệt Tây Môn gia tộc, nhưng không đuổi tận giết tuyệt, chỉ giết sạch cao tầng và cường giả chủ chốt khi ấy. Nghe ra thì Tây Môn Thác là cao tầng của Tây Môn gia, do đi vắng mà thoát nạn, sau lại tiếp xúc tà pháp của Cơ Vô Tâm nên mới có chuyện hôm nay.
Đúng là nhân quả luân hồi!
Đi tìm căn cứ bí mật nuôi trồng Huyết Liên thì lại đụng ngay kẻ thù cũ.
Hiểu ra rồi, Dương Bách Xuyên mỉm cười: "Ngươi chắc mình báo được thù à?"
Bạn đang đọc truyện mới tại truyenazz.me. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!