Trong tình hình này mà Qúy Như Yên chẳng những không chạy mà còn nán lại, đứng từ xa quan sát Dương Bách Xuyên và Tây Môn Thác trên tế đàn.
Phải nói gan nha đầu này to thật.
Nhưng lúc này Dương Bách Xuyên không rảnh để ý đến nàng ta, trong mắt hắn giờ chỉ có Tây Môn Thác.
Hắn cũng không ngờ có ngày, Tây Môn gia năm xưa lại xuất hiện một tên tà ma cỡ này.
Tây Môn Thác cũng là hạng người ác độc, bày hơn mười vạn cái vạc lớn trong không gian này, tương đương với 10 vạn tiên nhân bị lão ta nuôi nhốt và luyện thành Huyết Liên để tu luyện tà công.
Nghe Dương Bách Xuyên nói "Ngươi chắc có thể báo thù ư?", Tây Môn Thác điên cuồng cười to.
"Ha ha ha ha ... "
Tiếng cười âm trầm vang khắp không gian.
Ngay sau đó, lão ta dừng cười, lạnh lùng nói: "Tiểu tử, hôm nay lão phu sẽ cho ngươi mở mang tầm mắt, giết ngươi dễ như trở bàn tay mà thôi."
Tây Môn Thác nói bâng quơ nhưng đầy tự tin, lão ta tin tưởng tuyệt đối vào thực lực của mình.
Dương Bách Xuyên thì nhìn Tây Môn Thác với ý giễu cợt, như nhìn một tên ngốc.
Cuối cùng hắn nhịn không được nói: "Tây Môn Thác phải không? Sao ngươi không hỏi xem tu vi hiện tại của bản tôn là gì? Đừng có sống mãi trong quá khứ chứ.”
"Ha ha ha ~" Tây Môn Thác cười âm hiểm: "Ngươi tưởng lão phu không biết gì hả? Đúng là giờ ngươi đã là Càn Khôn Thiên Tôn nổi tiếng Tiên giới, nhưng thì sao chứ? Chẳng lẽ lão phu lại sợ ngươi?"
"Âm ầm ầm."
Nói xong, oán sát khí trên người lão ta bốc lên dày đặc.
Thấy vậy, Dương Bách Xuyên hơi biến sắc, buột miệng: "Lại thêm một tên tà ma cấp Thiên Tôn, thảo nào kiêu ngạo như vậy."
"Biết thì tốt, chịu chết đi!"
Tây Môn Thác gầm lên, toàn thân bốc lên một lớp huyết vụ đặc quánh lẫn oán sát, lao về phía Dương Bách Xuyên, phủ kín không gian, không cho hắn cơ hội tránh né.
Trong chớp mắt, hắn đã bị oán sát khí bao trùm.
Phía đằng xa, Quý Như Yên thấy cảnh này thì quýnh lên, vội vàng hấp tấp định lao vào.
Đúng lúc ấy, một bàn tay vỗ lên vai nàng ta, chặn lại: "Nha đầu, ngoan ngoãn đứng yên. Không đến lượt con chen chân vào trận chiến cấp bậc này."
Nghe thấy giọng nói quen thuộc, Quý Như Yên mừng rỡ: "Sư phụ!"
"Sư bá!"
Quay người lại, một nam một nữ trung niên xuất hiện, đây chính là sư phụ và sư bá của nàng ta.
"Không cần mạng hả! Lén trốn ra ngoài làm vi sư lo muốn chết, con không biết suy nghĩ hả." Người phụ nữ chừng bốn mươi trừng mắt mắng Quý Như Yên, nhưng ai cũng nghe ra sự thương yêu trong giọng của nàng ta.
"Lén nghe ta với sư phụ con nói chuyện, gan không nhỏ, còn dám một mình lẻn tới nơi nguy hiểm thế này. Về bế quan một nghìn năm đi." Người đàn ông trung niên cũng quát.
"Sư phụ, sư bá, đệ tử biết sai rồi mà. Nhưng hai người có thể giúp Dương Bách Xuyên không, hắn bị oán sát nuốt mất rồi." Quý Như Yên vẫn lo cho Dương Bách Xuyên.
"Con bình tĩnh lại cho ta! Dù vi sư và sư bá con có hợp lực lại cũng chẳng thể chen vào trận chiến này đâu. Ngoan ngoãn đứng xem là được. Mà yên tâm, Càn Khôn Thiên Tôn Dương Bách Xuyên là ai chứ, nào dễ gì bị oán sát vây khốn như thế."
Sư phụ Quý Như Yên nói.
Nghe sư phụ nói vậy, Quý Như Yên nghĩ lại cũng thấy đúng. Truyền thuyết về Càn Khôn Thiên Tôn Dương Bách Xuyên trên Tiên giới quá nhiều, ai nấy đều bảo hắn là người đứng đầu Tiên giới, tu vi thông huyền.
Cho dù tên ma đầu Tây Môn Thác kia cũng là Thiên Tôn nhưng còn lâu mới xứng làm đối thủ của Dương Bách Xuyên.
Quả đúng như sư phụ nói, nàng ta mà lao qua chỉ thêm vướng chân, chẳng bằng đứng đây xem.
Một lúc sau, nàng ta hỏi tiếp: "Sư phụ, sư bá, sao hai người lại tới đây?"
Ngọc Linh Tử, tức sư phụ của Qúy Như Yên, tức giận nói: "Không vì con thì vì ai, nha đầu thối! Chưa bao giờ xuống núi, thế mà dám một mình lén chạy ra ngoài. Nếu không hỏi con linh điểu mà con nuôi thì vi sư còn không biết con nghe lén cuộc trò chuyện của ta với sư bá của con, lại còn chạy đến Hỗn Loạn Tiên Vực tìm kiếm bí địa Huyết Liên nữa chứ. Đúng là coi trời bằng vung mà ... "
Quý Như Yên tròn mắt, chửi thầm trong đầu: "Thì ra là Bách Linh thối bán đứng ta, đã dặn đừng nói cho sư phụ rồi mà. Lát nữa về ta sẽ tính sổ với ngươi sau."
Ngọc Linh Tử trầm giọng: "Lần này con gặp may, gặp được Càn Khôn Thiên Tôn Dương Bách Xuyên. Bằng không, hậu quả khó lường. Lỡ con có chuyện gì thì vi sư biết ăn nói thế nào với cha mẹ con?"
"Sư phụ, đệ tử biết sai rồi." Thấy sư phụ giận, Quý Như Yên cũng không dám cãi, lập tức nhận lỗi.
Trong lúc ba thầy trò đang nói chuyện, bên kia bỗng vang lên tiếng hét thảm thiết của Tây Môn Thác.
Bạn đang đọc truyện mới tại truyenazz.me. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!