“Ầm~"
Một tiếng nổ vang lên, Dương Bách Xuyên cảm thấy cánh tay khẽ run, cơn chóng mặt ập đến nhưng rất nhanh đã trở lại bình thường.
Tầm mắt của hắn cũng trở nên rõ ràng.
Nhìn kỹ lại, ồ ~
Cảnh tượng có hơi quen thuộc ~
Sao lại giống trong bình Càn Khôn.
Nhìn kỹ lại, quả nhiên là vậy.
Không ngờ vừa chớp mắt đã vào không gian bình Càn Khôn, không cần nghĩ cũng biết là chuyện gì, đây là ý muốn của bình Càn Khôn.
Điều thú vị là, bình Càn Khôn trực tiếp cắn nuốt thần mộ.
Cái gọi là bia mộ chủ thần có lẽ là phong ấn của thần mộ, sau khi bị kỳ lân và ngọa ngưu mở ra, cả thần mộ khổng lồ hóa thành vô số khối hình cầu màu vàng.
Lúc này, Dương Bách Xuyên mới thấy, tất cả đều tiến vào không gian Càn Khôn.
Rất thần kỳ, nhưng dường như cũng rất bình thường.
Dương Bách Xuyên đột nhiên nhớ lại những gì Kỳ Lân từng nói, trên người hắn có thứ gì đó là nhân tố quết định để luyện hóa bia chủ thần, xem ra thứ đó chính là Bình Can Khôn.
Lúc này không gian Bình Càn Khôn cũng xảy ra thay đổi lớn.
Ba nghìn tấm bia pha lê trong Thần Mộ đều biến thành hình cầu treo cao trên bầu trời không gian Bình Càn Khôn.
Giống hệt những ngôi sao.
Trước đây không gian Bình Càn Khôn chỉ có núi non sông nước, bầu trời xung quanh là một mảng hỗn độn, nhưng bây giờ có thêm những ngôi sao do bia mộ biến thành, mở ra bầu trời đầy sao.
Trước kia, không gian bình Càn Khôn chỉ là một mảng không gian, nhưng bây giờ nó đã giống như một thế giới thật sự.
Nơi đây không có sinh linh nào được sinh ra, tất cả là do Dương Bách Xuyên bỏ từ bên ngoài vào, nhưng lúc này không gian bình Càn Khôn mang lại cho hắn một cảm giác, nơi đây có sức sống, sức sống này ám chỉ thế giới trong bình Càn Khôn sẽ có sinh linh ra đời.
Cảm giác rất kỳ diệu.
Ba nghìn mộ bia biến thành ba nghìn ngôi sao của thế giới bình Càn Khôn, hơn nữa còn rất sống động và rực rỡ.
Dương Bách Xuyên ở trong không gian Bình Càn Khôn, không, bây giờ nên gọi là thế giới thì thích hợp hơn, cảm nhận toàn bộ sự thay đổi của nơi này, rất kỳ diệu.
Hắn luôn có một cảm giác, bình Càn Khôn sắp có sinh vật ra đời.
Dường như Thần Mộ vốn nên là một phần của Bình Càn Khôn.
Thế giới hỗn độn xung quanh bình Càn Khôn đang cuộn trào, giống như có thứ gì đó sắp xuất hiện, sự thay đổi này rất chậm nhưng Dương Bách Xuyên tin chắc cuối cùng cũng sẽ có ngày xảy ra biến hóa lớn.
Trước kia, khong khí trong thế giới Bình Can Khon cung chứa đay sức sống, nhưng han vẫn luon cảm thấy cứng nhắc va trong trải, nhưng bay giờ nơi đay tran đầy năng lượng sống, đạt tới trạng thái âm dương hòa hợp.
Dương Bách Xuyên phát hiện có một nơi đang hấp thụ lực lượng âm dương hội tụ của thế giới Bình Càn Khôn, trong lòng khẽ động, nhìn kỹ là trong phủ đệ của hắn ở Bình Càn Khôn.
“Là Lục Tuyết Hi~"
Nắm đo han đã cứu Lục Tuyết Hi, sau đo thu nang vao không gian bình Càn Khôn, Dương Bách Xuyên vẫn luôn tìm cách đánh thức Lục Tuyết Hi nhưng vô vọng.
Lục Tuyết Hi bị Cơ Vô Tâm khống chế, nguyên thần tổn hại, Dương Bách Xuyên không dám động vào nàng.
Nhưng lúc này hắn phát hiện có kỳ tích.
Lục Tuyết Hi đã tỉnh.
Chắc chắn là bình Càn Khôn dung hợp với thần mộ, sức sống âm dương thay đổi khiến Lục Tuyết Hi tỉnh dậy.
Đây là một niềm vui lớn.
Không ngo sau khi than mộ bị bình Can Khôn nuốt chung lại trở thành một phần của nó, khiến không gian thay đổi thành một thế giới có sức sống, cảm giác như bình Càn Khôn bây giờ mới giống như một thế giới.
Nhìn hỗn độn đang không ngừng cuộn trào, nếu có một ngày Bình Càn Khôn xuất hiện sinh linh thật sự thuộc về nơi này thì cũng không có gì lạ, trong lòng hắn vô cùng mong đợi.
Lúc này Dương Bách Xuyên tiến vào phòng Lục Tuyết Hi, nhìn nàng mở đôi mắt, hắn dùng thần thức quét qua một lượt, quả nhiên nàng đã khôi phục rồi.
Không ngờ vấn đề luôn khiến hắn phiền não lại được giải quyết trong tình huống này.
Bây giờ hắn đã biết, chắc chắn thần mộ là thứ rất lợi hại, nó đã trở nên hoàn chỉnh sau khi được tích hợp với bình Càn Khôn.
Dương Bách Xuyên tin chắc sau khi hai thứ này tích hợp sẽ còn xảy ra thay đổi, hắn có một loại cảm giác, bình Càn Khôn lúc này mới toàn vẹn.