Lọc Truyện
Từ ngày 03/08/2024: TruyệnAzz sẽ chuyển sang dùng tên miền truyenazz.me.Mong các bạn tiếp tục ủng hộ chúng mình và nhớ tên miền mới này nhé truyenazz.me

Vô Địch Tiên Nhân - Ngạo Thế Tiên Giới - Sư Phụ Tôi Là Thần Tiên - Dương Bách Xuyên (FULL)

Mấy người vừa đi vừa nghe Liễu Diệp Mi kể, nghĩ lại cũng phải, thời gian đã trôi quá lâu, ai biết Thiên giới giờ ra sao?

Liễu Diệp Mi cũng là người chuyển tu, bây giờ mới quay lại, rời Thiên giới quá lâu nên cũng không thể nắm bắt tình hình hiện tại.

Mọi người đều là kẻ tái bước lên Đăng Thiên Lộ mà thôi.

Trong hoàn cảnh này, thật khó nói Thiên giới bây giờ như thế nào.

Về chuyện đó, Dương Bách Xuyên nghĩ thầm, đa phần là các tộc bản thổ của Thiên giới đang nắm quyền tuyệt đối, còn những người phi thăng từ hạ giới thì vẫn tồn tại, nhưng ở thế cực kỳ yếu.

Bây giờ Dương Bách Xuyên chỉ muốn biết tình tình của đám người sư phụ sao

rồi.

Liệu họ đã phá được xiềng xích, bước lên Đăng Thiên Đài rồi vào Thiên giới chưa?

Hay đã xảy ra chuyện?

Ngoài ra còn có sư mẫu Thiên Cơ cùng hai sư mẫu Nữ Võ Thần, Công Chúa nữa, giờ đang sao rồi?

Ba vị sư mẫu đều lần lượt lên Đăng Thiên Lộ.

Phải rồi, Lam Tâm cũng đi.

Mấy nghìn năm đã qua, giờ đến lượt hắn tìm đến, bên cạnh toàn những cường giả hạng nhất.

Hắn tin tưởng bản thân, cũng tin sư phụ cùng mọi người đều sẽ ổn.

Dọc đường, nghe Liễu Diep Mi giới thiệu tình hình Đăng Thiên Lộ, thực ra trong lòng Dương Bách Xuyên cũng đã nắm đại khái.

Theo lời Liễu Diệp Mi, nếu có kẻ xuất hiện gây sự ở đây, chắc chắn là đám Thiên nhân sơ cấp của Thiên giới, không có bậc cao giai nào xuất hiện. Vì đây là quy ước giữa người phi thăng và Thiên nhân Thiên giới, một điều luật bất di bất dịch.

Nhưng nói gì thì nói, theo cảnh giới mà tính, dù chỉ là Thiên nhân sơ cấp cũng tương đương Thần Nhân, mà bọn họ lại vẫn ở tầng Tiên, tuy tu luyện đã chạm mức tối cao.

Có thể coi là cảnh giới bán thần, nhưng vẫn còn kém nửa cảnh giới.

Nhìn thế nao thì đoi đầu Thiên nhan Thiên giới cũng không có cửa thắng, trong mắt Dương Bách Xuyên, này chẳng khác gì bắt nạt kẻ yếu.

Chả trách sư phụ bọn họ sẽ phản kháng, Thiên giới căn bản không muốn hạ giới yên ổn, tất cả chỉ là một cuộc đồ sát chênh lệch lực lượng khủng khiếp.

Dẫu vậy, đời không có gì tuyệt đối, không nỗ lực thì chẳng ai biết có thành công hay không. Mọi việc chỉ cần còn hy vọng thì mới có căn cơ để bước tiếp, không ngừng kiên trì, cuối cùng ắt sẽ thành công.

Năm người vừa chuyện trò vừa đi về khu vực trung tâm.

Chừng trăm dặm sau, cuối cùng họ cũng nhìn thấy Đăng Thiên Đài.

"Thực sự rất đồ sộ!"

"Đây là cả một khối khổng lồ, đâu phải mỗi cái đài!"

"Đây là thủ đoạn của Thiên nhân sao?"

"Đúng vậy, chỉ có thần linh Thiên nhân mới có thủ đoạn như vậy. Hóa mục nát thành kỳ diệu không phải nói suông đâu, đợi khi các ngươi thành tựu Thần Thai, pháp lực trong cơ thể chuyển hóa thành thần nguyên lực, thì sẽ khống chế được pháp lực thần kỳ ấy."

"Đi thôi, mau qua đó, xem thử thủ đoạn của Thiên nhân chân chính!"

Ánh mắt Lục Nhĩ tràn đầy chiến ý vô cùng vô tận, chỉ hận lúc này có vài Thiên nhân xuất hiện trước mặt để đánh một trận đã đời.

Dương Bách Xuyên nhìn vị đại ca kết nghĩa này cũng chỉ biết lắc đầu cười, đúng là một người cuồng chiến trời sinh, chuyên đi tìm chuyện.

Truớc mắt họ là một ngọn nui khong lồ vô tan, hình dang lại giống như kim tự tháp Ai Cập cổ, nhưng bị lộn ngược.

Nó cắm rễ xuống đất, vươn lên lơ lửng giữa không trung, nổi bật đến mức ở bất kỳ hướng nào trong không gian này đều có thể nhìn thấy.

Chỉ cần họ leo lên, phá xiềng xích của không gian này, thì có thể thực sự bước vào Thiên giới.

Nhưng theo lời Liễu Diệp Mi, chắc chắn sẽ có Thiên nhân canh gác trên Đăng Thiên Đài, tuyệt đối không để Tiên nhân từ Tiên giới phi thăng tùy tiện tiến vào Thiên giới.

Muốn vào, chỉ có cách đánh bại Thiên nhân.

Dương Bách Xuyên tự tin có thể đánh một trận với Thiên nhân, còn bốn người kia, cũng không ai là hạng tầm thường. Hắn tin chuyến này bọn họ có thể vượt qua mọi cửa ải.

Phạm vi cỡ chín trăm dặm, suy ra đường kính chừng bốn trăm năm mươi dặm. Dù nơi này có thiên uy áp chế việc phi hành, với năm người bọn hắn, đi bộ cũng chẳng mất bao nhiêu thời gian.

Chẳng mấy chốc, cả nhóm đã tới dưới khối kim tự tháp lộn ngược.

Nhìn Đăng Thiên Đài lập lòe quang vân, áp lực thật sự rất nặng nề, Lục Nhĩ không nhịn được lẩm bẩm: "Xung quanh chẳng thấy có lối nào lên, lại không thể bay, leo kiểu gì đây?"

Lên google tìm kiếm từ khóa truyenazz để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!

Nhấn Mở Bình Luận
Tham gia group Facebook: Phố Truyện - Đọc truyện chữ mới nhất để đọc truyện sớm nhất và yêu cầu truyện mà bạn muốn!
Các bạn thông cảm vì website có hiện quảng cáo để vận hành và duy trì
Mọi người vẫn ủng hộ chúng tớ để ra chương sớm nhất nhé!