CHƯƠNG 1232
Trong những người này thì sắc mặt của Liễu Phi và Võ Quân khó coi nhất.
Liễu Phi thầm nghiến răng, mặt đầy khí đen.
Hắn ta thua thật sự oan. Nếu không phải gặp phải Thạch Thần, nếu không phải trong tay Thạch Thần cũng có thần binh, lúc này trong mười sáu người nói thế nào cũng có hắn
ta.
Mà Võ Quân thì ánh mắt nhìn chằm chằm Cửu Thiên, nghiến răng nghiến lợi không ngừng.
Cuộc chiến của hắn ta và Cửu Thiên triệt để khiến hắn ta thân bại danh liệt.
Vốn dĩ rõ ràng là hắn ta có cơ hội tốt nổi tiếng ở đô thành. Lại bị Cửu Thiên hủy hoại. Tới nay, Võ Quân cũng không hiểu, Cửu Thiên dựa vào công pháp gì, phớt lờ Bách Quỷ Dạ Hành của hắn ta.
Võ Quân thầm nghiến răng nói: “Cửu Thiên, cậu đợi đấy. Đợi mẹ tôi tới, nhất định sẽ khiến cậu chết không chỗ chôn!”
Sau khi Tần Cảnh nói xong thì thong dong ngồi trở lại.
Nhìn mười sáu người ý chí bừng bừng, Tần Chính đại đế cười nói: “Như vậy xem ra tỉ thí ngày hôm nay chắc chắn rất hay. Bắt đầu đi!”
Thống lĩnh kim giáp nhìn thấy Tần Chính đại đế khế phất cánh tay, lập tức lớn giọng nói: “Trận thứ nhất, Lữ Âm đối chiến với Tống Dương”
Ngay lập tức, Tống Dương vỗ bàn, nhảy ra.
Cơ thể vạm vỡ của hắn ta đáp ở trên mặt đất, ngay lập tức đá đen trên đất bị giẫm lõm sâu.
Lữ Âm chống nạng, từ từ đi lên, hai người nhìn nhau.
Tống Dương bỗng xé áo của mình, canh kình ngưng tụ ra một thanh trường đao hỏa diễm, nhìn chằm chằm sang Lữ Âm.
“Tiểu cô nương của Lữ gia. Tôi biết công pháp của cô rất tà môn nhưng tôi sẽ không trúng chiêu. Bây giờ cô nhận thua, còn kịp, tránh nỗi đau da thịt!”
Tống Dương nói xong thì vung một đao chém về phía trước mặt Lữ Âm, một bức tường lửa lập tức bốc lên từ trước mặt Lữ Âm, cháy hừng hực.
Lữ Âm nhìn một màn này, gương mặt nở nụ cười tà: “Canh kình thật mạnh, xem ra đánh chính diện, tôi không phải đối thủ của anh rồi.
Vừa nói xong, chiếc nạng trong tay Lữ Âm bỗng bắt đầu thay đổi, một chiếc lông vũ kim loại xuất hiện từ trong chiếc nạng, những sợi tơ màu trắng bao trùm cơ thể của Lữ Âm. Trong nháy mắt, hai chiếc nạng vậy mà biến thành hai chiếc cánh cực lớn.
Lữ Âm giang hai cánh, cả người lập tức bay lên cao.
Nhìn Tống Dương, cô ta cười to nói: “Nhưng chỉ cần tôi bay lên thì anh thua chắc rồi!”
Nói xong, Lữ Âm vung tay, ra tay trước.
Một phiến lông vũ kim loại giống như mưa kiếm rơi xuống, trường đao của Tống Dương khế cuộn lại, ngọn lửa bốc lên trời.
“Tìm chết!”
Tống Dương quát to một tiếng, trường đao bắt đầu điên cuồng múa.
Những ngọn lửa hóa thành hỏa long bắn ra tứ phía, canh giáp trên người Tống Dương cũng không phóng ra, canh kình toàn thân đều hóa thành ngọn lửa công kích. Nhưng con hỏa long đó giống như hoa sen lửa nở ra, tỏa ra, giết thẳng về phía Lữ Âm.
Hai cánh của Lữ Âm bỗng gập lại, chặn ở trước mặt. Kim loại quỷ dị vậy mà chặn hết lửa lại, không có tí lửa nào tổn thương tới Lữ Âm, cho dù không gian bên cạnh cô ta cũng bị thiêu đốt tới nứt vỡ từng khúc.
Tống Dương quát một tiếng, cả người hóa thành một ngọn lửa giết tới.
Lên google tìm kiếm từ khóa truyenazz để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!