CHƯƠNG 1242
Đất đá bay tung tóe, thiên địa chi lực sôi trào liên tục.
Bóng người cả hai bị che khuất, ngay lúc đó, chẳng ai thấy rõ rốt cuộc họ thế nào.
Tiếng động vang vọng hồi lâu, đợi khi bụi đất tan hết, tất cả lặng yên.
Lúc này bóng người của Cửu Thiên và Phong Tuấn Kiệt mới từ từ hiện ra.
Một người đang đứng hiên ngang, còn một người đang ngồi dưới đất.
Phong Tuấn Kiệt nhìn chằm chằm Cửu Thiên, nói: “Không ngờ anh lại biết Sinh Tử Luân Chuyển Kình!”
Cửu Thiên ngồi dưới đất, trọng kiếm Vô Phong cắm bên cạnh, hắn hơi ngạc nhiên hỏi: “Anh nhận ra sao?” Phong Tuấn Kiệt cười to: “Sao tôi lại không nhận ra được? Xém chút nữa tôi cũng đã tu luyện công pháp này”
Vừa nói, Phong Tuấn Kiệt vừa từ từ đi về phía Cửu Thiên.
Cửu Thiên cũng ung dung đứng dậy, rút trọng kiếm Vô Phong cắm dưới đất.
Trên người hai người rõ ràng chẳng còn chút canh kình, ban nãy đối đầu rõ ràng cả người họ đều đã bị thương.
Phong Tuấn Kiệt bước nặng nề, mỗi bước của hắn đều nhỏ máu, thở gấp liên tục.
Còn mỗi bước của Cửu Thiên lại vô cùng bình tĩnh.
Thấy cảnh đó, tất cả cao thủ ở đây đều thầm thở dài.
Thắng bại đã rõ!
Cửu Thiên và Phong Tuấn Kiệt đi đến giữa sân, hai người cùng giơ kiếm.
Phật! Một tia kiếm khí lướt qua người Cửu Thiên, gây ra một vết thương rất sâu, thế nhưng chỉ trong nháy mắt nó đã ngừng chảy máu. Quần áo Cửu Thiên rách tung tóe lộ ra vết thương chi chít, vô cùng đáng sợ. Đặc biệt là hai vết thương sau lưng hắn, gần như là sâu đến tận xương. Vết thương thế này nếu là người khác, e rằng đã chết ngay lập tức. Thế nhưng vẻ mặt của Cửu Thiên vẫn như bình thường.
Cửu Thiên vỗ trọng kiếm Vô Phong vào người Phong Tuấn Kiệt.
Không phải chém, cũng chẳng phải chặt, chỉ vỗ mà thôi.
Phong Tuấn Kiệt bị một kiếm của Cửu Thiên đánh bay xa mấy chục trượng, rơi xuống đất. Hắn ta giãy giụa mấy cái, thế nhưng cuối cùng vẫn không thể bò dậy.
Vạt áo hắn ta thấm đẫm máu tươi, rõ ràng hắn là võ giả nửa bước Thiên Canh, thế mà lại bị đánh thành như thế. Tất cả những người đang xem, chẳng ai nghĩ đến kết quả như thế.
Phong Tuấn Kiệt nằm dưới đất thở hổn hển: “Không ngờ, chúng ta đấu công pháp nhưng cuối cùng lại so khả năng hồi phục của cơ thể.”
Cửu Thiên bước lên, cắm trọng kiếm Vô Phong xuống cạnh người Phong Tuấn Kiệt, nói: “Anh thua!”
Phong Tuấn Kiệt cười nói: “Nực cười là tôi có tu vi nửa bước Thiên Canh, không ngờ lại thua thảm như vậy!”
Cửu Thiên thản nhiên nói: “Tôi cũng từng đấu với cả cao thủ Thiên Canh cảnh rồi!”
Câu này khiến Phong Tuấn Kiệt á khẩu không thể trả lời, hắn ta từ từ nhắm mắt, ngất xỉu.
“Cửu Thiên, thắng!”
Thống lĩnh kim giáp nói to, tuyên bố chiến thắng của Cửu Thiên.
Đại đế Tần Chính cười vỗ tay, tất cả mọi người đều trầm trồ khen ngợi, ngay lúc ấy, cái tên của Cửu Thiên vang đến tận mây xanh.
Bạn đang đọc truyện mới tại truyenazz.me. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!