Thời gian như cát mịn chảy qua kẽ tay, nháy mắt đã bảy ngày đã trôi qua.
Hôm nay, thực ra là một ngày không bình thường.
Bởi vì hôm nay là ngày khai mạc cuộc thi đấu vạn phương chư quốc!
“Hôm nay, các anh hùng hào kiệt từ khắp nơi trên thế giới tụ họp tại một quốc gia, những quần hùng trong thiên hạ đều tập trung tại một thành phố. Đây là vinh hạnh của nước Kình Thiên chúng tôi, ta tuyên bố, cuộc thi đấu vạn phương chư quốc chính thức bắt đầu từ ngày hôm nay!”
Trung tâm thành phố Kình Thiên, bục cao đến tận các tầng mây.
Những tia sáng vạn trượng tạo thành một cái trụ, lao thẳng lên trời.
Trong ánh sáng, quốc chủ Kình Thiên cao giọng tuyên bố.
Giọng nói như tiếng chuông, hòa vào với bầu trời!
Ông ta vừa dứt lời, cả thành phố Kình Thiên đột nhiên bắt đầu rung chuyển.
Vô số người kinh ngạc nhìn tất cả những tòa nhà trong thành phố Kình Thiên đều đột nhiên đứng lên.
Những bức tượng kia, những ngôi nhà kia, tất cả đều giống như những sinh vật sống đang bay lơ lửng, từ từ lùi sang một bên.
Mặt đất bắt đầu nứt ra.
Những trận pháp ánh sáng bay lên cao, từ dưới lòng đất bay lên bầu trời.
Sau đó, ở giữa không trung ngưng tụ thành vô số võ đài rộng vạn trượng.
Trên bầu trời đột nhiên xuất hiện tia sáng ngũ sắc.
Sấm sét, lửa, sương giá, mưa, sương mù lần lượt xuất hiện.
Đột nhiên, một con dã thú khổng lồ vụt qua bầu trời, giữa tiếng la hét của mọi người.
Hoặc phun ra một hơi thở đáng sợ, hoặc trên sừng phóng ra sức mạnh đáng sợ, truyền vào trong trận pháp.
Sau đó, ánh sáng của trận pháp bắt đầu nối liền với trời đất.
Mọi người đột nhiên nhìn thấy, mặt đất dưới chân bắt đầu phản chiếu vô số hình ảnh mà họ chưa từng nhìn thấy.
Trận pháp biến thành những tấm màn ánh sáng, di chuyển liên tục.
Ánh sáng trên bầu trời biến thành vô số điểm sáng, rơi xuống như mưa.
Vô số người kinh ngạc đưa tay ra, thử bắt lấy những điểm sáng đang rơi xuống.
Nhưng cho dù bọn họ cố gắng như thế nào cũng không bắt được điểm sáng nào.
Nhưng bọn họ có thể nhìn thấy trong điểm sáng lại có những cảnh tượng rất đẹp.
Quốc chủ của nước Kình Thiên hét lớn: “Cuộc thi đấu vạn phương chư quốc lần này, được tổ chức ở tất cả các thành phố của nước Kình Thiên. Mỗi một trận pháp, đều dẫn đến một thành phố xinh đẹp của nước Kình Thiên, hoặc một nơi có phong cảnh tráng lệ. Tất cả mọi người có thể chiến đấu hết mình để phân cao thấp. Người giành được hạng nhất, sẽ được phong danh hiệu võ tôn đỉnh cấp, nhận được sự ngưỡng mộ của thế giới. Hãy reo hò đi, những cường giả trẻ tuổi, phấn chấn lên, nhiệt huyết lên, các anh hùng hào kiệt!”
Quốc chủ nước Kình Thiên vẫy tay, tất cả các loài dã thú cùng kêu lên.
Cảnh tượng vô số dã thú không lồ xuất hiện trên bầu trời, gầm lên cùng một lúc, cũng rất tráng lệ.
Cửu Thiên ngồi bên cạnh Nam Cung Lệ, khẽ vỗ tay, đồng thời khẽ cười nói: “Nam Cung huynh. Anh nói xem nếu như bọn họ biết những quốc chủ nước Kình Thiên đang nói chuyện chính là đại ma vương của Đạo Tâm Ma Tông, bọn họ có kinh ngạc đến mức rơi cả cằm xuống không!”
Nam Cung Lệ vẫn bình tĩnh, trong mắt hiện lên sự lạnh lùng nói: “Cửu Thiên huynh, mỗi lần nhìn thấy tên Quỷ Yểm ma vương này giả làm cha của tôi, diễu võ giương oai ở trước mặt mọi người. Trái tim của tôi rất đau. Một ngày nào đó tôi nhất định phải tự tay giết chết tên Quỷ Yểm ma vương này, tôi nói được làm được.
Cửu Thiên vỗ vai Nam Cung Lệ nói: “Tôi tin anh có thể làm được!”
Cửu Thiên quay đầu lại, nhìn bốn xung quanh.
Cảnh tượng lúc này có thể miêu tả như một biển người, cuồn cuộn không ngừng.
Nhìn những người này liên tục khua tay, hưng phất hét lớn. Cửu Thiên chỉ có thể lắc đầu cười khổ, bọn họ chỉ nhìn thấy sự náo nhiệt của cuộc thi đấu vạn phương chư quốc, nhưng không nhìn thấy được nguy hiểm phía sau sự náo nhiệt này.
Người của các quốc gia đều chen chúc nhau, liên tục thảo luận về những trận pháp ở bốn phía xung quanh, thảo luận những hình ảnh dưới chân, tia sáng trên bầu trời. Đúng lúc này, “quốc chủ của nước Kình Thiên” lại cao giọng nói: “Tiếp theo xin mời tam thánh của chúng ta phát biểu lần cuối.
“Quốc chủ nước Kình Thiên” vẫy tay.
Đột nhiên, cả thế giới biến thành màu đen.
Sau đó, ba đường ánh sáng từ trên trời chậm rãi đáp xuống. Thứ đập vào mắt đầu tiên chính là hình bóng màu đỏ thẫm ở giữa.
Trên người mặc áo giáp đỏ, chân đi giày bảy sắc cầu vòng. Tóc như mây, mắt như tia chớp, lông mày như dao kiếm, chia làm hai bên.
Phía sau là áo choàng màu đen, bên trên có khắc nhật nguyệt tinh tú. Cho dù là ai, vừa nhìn vào cũng cảm thấy nhìn thấy được một phần của thế giới.
Khuôn mặt lạnh lùng, đẹp trai, hai tay khoanh trước ngực, đáp xuống cùng với ánh sáng màu vàng.
Người này chính là một trong tam thánh, Hoàn Vũ Thiên Thánh!
“Haha, sư phụ. Ngu muội ơi, đó là sư phụ của ta, Hoàn Vũ Thiên Thánh!”
Trong đám người, Diệp Nam Thiên vừa hét lên, vừa vẫy tay, dường như muốn Hoàn Vũ Thiên Thánh nhìn thấy hắn ta.
Nhưng Hoàn Vũ Thiên Thánh không hề có ý định nhìn hắn ta, nhìn lướt tất cả mọi người, sau đó ngồi xuống chiếc ghế bàn long được chuẩn bị sẵn cho hắn ta.
Hắn ta trông chỉ khoảng ba bốn mươi tuổi, dáng người vạm vỡ, lông mày sắc như kiếm, đôi mắt lấp lánh như ánh sao, kiên cường chính trực.
Nam Cung Lệ nhìn thấy Hoàn Vũ Thiên Thánh, có chút kích động, nhỏ giọng nói với Cửu Thiên: “Cửu Thiên huynh. Có ba người mà tôi bái phục nhất, trong đó có một người chính là Hoàn Vũ Thiên Thánh. Đây mới là cường giả chân chính, nhập đạo với một tư chất bình thường. Tham gia suy diễn đại đạo trời đất trong vòng mười năm, nhập thế tu hành trăm năm, cuối cùng trèo lên đại đạo. Một khi nhập tôn, trong thiên hạ không ai có thể ngăn cản được. Mười năm sau phong thánh, càng quét sạch tất cả. Là người cách đột phá ràng buộc thiên nhân gần nhất trong truyền thuyết!”
Cửu Thiên ngước mắt lên nhìn Hoàn Vũ Thiên Thánh, quả thực có thể cảm nhận được hơi thở huyền bí trên người hắn ta.
Giống như đại đạo của cả thế giới!
Hắn ta ngồi ở đó, nhưng chỉ có thể hình thành nơi tập trung của đại đạo trời đất.
Dường như sự xuất hiện của hắn ta chính là vì đại đạo trời đất.
Hắn ta là sứ giả của trời đất!
Sau đó, lại có một người từ trên bầu trời đáp xuống.
Một chiếc áo choàng âm dương, càn khôn bát quát xuất hiện. Tóc như tuyết, tóc mai như sương. Đôi mắt nhắm chặt, Sơn Dương Hồ.
Ngồi xuống một con trâu trâu màu xanh, cao ba trượng, phủ đầy phù văn.
Đôi mắt có hồn, mang theo ý cười.
Cho người khác một cảm nhận, nó không phải là một con dã thú, mà là một người khôn ngoan!
“Hỗn Độn Võ Thánh?”
Cửu Thiên không dám chắc, lên tiếng.
Ông lão này, nhìn thế nào cũng giống một luyện khí sĩ. Nhưng thanh kiếm Thanh Diệp sau lưng ông ta lại chứng minh ông ta là một võ giả!
Nam Cung Lệ nói: “Đúng vậy. Chính là Hỗn Độn Võ Thánh. Thánh giả thần bí nhất trong trời đất, không ai biết lai lịch của ông ấy. Dường như ông ấy chỉ đột nhiên xuất hiện trong tầm mắt của mọi người, nhưng khi khai triển thực lực, sẽ làm chấn động cả thiên hạ. Nghe nói đến bây giờ ông ấy mới ra tay ba lần. Lần đầu tiên là đấu với tông chủ của Đạo Tâm Ma Tông, nghe nói hòa nhau. Lần thứ hai là giao đấu với Hoàn Vũ Thiên Thánh, không ai biết kết quả. Nhưng Hoàn Vũ Thiên Thánh nói, trong thiện hạ chỉ có người này là đối thủ của hắn ta. Lần thứ ba là giao đấu với một thánh giả tên Càn Thánh, ông ấy là người chiến thắng”
Cửu Thiên hiểu ý gật đầu.
Lúc này Hỗn Độn võ thánh vẫy tay với mọi người, sau đó ngồi xuống bên cạnh Hoàn Vũ Thiên Thánh.
Lên google tìm kiếm từ khóa truyenazz để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!