Lọc Truyện
Từ ngày 03/08/2024: TruyệnAzz sẽ chuyển sang dùng tên miền truyenazz.me.Mong các bạn tiếp tục ủng hộ chúng mình và nhớ tên miền mới này nhé truyenazz.me

Vương Tử Xuống Núi, Vô Địch Thiên Hạ - Lâm Phong (FULL)

"Gio chiều nào theo chiều ấy, chỉ biết lợi ích bản thân? Cậu nghĩ với thực lực hiện tại của cậu, cậu có đủ tư cách nói câu đó trước mặt tôi không?"

Mộ Dung Phục lạnh lùng nói, vẻ mặt không chút biểu cảm.

"Chẳng lẽ tôi nói sai sao? Các anh vốn là người Đại Hạ, vậy mà lại nhẫn tâm từ bỏ đất tổ, chạy đến tận bờ Tây nước M xa xôi!"

"Sao nào? Có phải trăng ở nước ngoài tròn và sáng hơn không?"

"Bao nhiêu năm qua, gia tộc Mộ Dung các anh được mấy cái Thần tộc kia 'chăm sóc', chắc hẳn thế lực cũng phát triển mạnh mẽ, đáng mừng lắm nhỉ?"

Ngô Đại Bàn liên tục cười lạnh chế giễu.

Nghe những lời này, Mộ Dung Phục khẽ nheo mắt lại. Anh ta đột nhiên giơ tay lên, đầu ngón tay ngưng tụ một luồng linh khí rồi bắn thẳng về phía Ngô Đại Bàn.

Tốc độ của luồng linh khí này quá nhanh!

Ngô Đại Bàn hoàn toàn không kịp né tránh, bị bắn trúng ngay giữa ngực. Ngay lập tức, gã cảm thấy tâm mạch mình rung chuyển dữ dội, khóe miệng không kìm được mà rỉ ra một dòng máu tươi.

"Thằng chó .... "

Sắc mặt Ngô Đại Bàn trở nên cực kỳ khó coi.

"Bây gio đâu còn là năm trăm năm trước nữa! Nhớ lại trận chiến Đông Tây năm đó, thực lực của hai ta còn ngang ngửa nhau. Nhưng hiện tại, tôi đã là cường giả Hợp Thể cảnh, còn cậu vẫn chỉ là một tên Hóa Thần Cảnh quèn. Cậu lấy đâu ra tự tin để đối đầu với tôi?"

'Đừng nói là tôi, cho dù là người đẹp đang đứng cạnh tôi đay, cậu cũng chưa chắc đã là đối thủ!"

Nói rồi, Mộ Dung Phục đột nhiên đưa tay ôm lấy vong eo thon thả của Đường Thi Nhã.

Cơ thể Đường Thi Nhã khẽ cứng lại trong giây lát, nhưng cô ta cũng không hề từ chối, ngược lại con rat ngoan ngoan, dịu dang nep mình vao long Mộ Dung Phục!

"Gia tộc Mộ Dung năm xưa ở Đại Hạ cũng từng là một thị tộc danh gia vọng tộc, thuộc hàng đứng đầu, mày làm vậy mà không thấy nhục nhã sao!"

Giọng điệu của Ngô Đại Bàn tràn đầy bi thương và phẫn uất.

"Đại Hạ? Ha ha ... Thế giới này vốn rất thực tế, kẻ mạnh mới là kẻ nắm giữ đạo lý. Cứ khu khu ôm lấy cai quốc gia cổ xưa, mục nat đó thì cuối cùng cũng chỉ là lũ ếch ngồi đáy giếng mà thôi!"

"Cậu hãy nhìn người Nước Oa mà xem, bọn họ làm tốt hơn gia tộc của cậu nhiều! Vốn chỉ là một dân tộc thấp bé, nhưng họ đã tìm đủ mọi cách để dung hợp huyết mạch của Thần tộc, sinh ra những hậu duệ nửa người nửa thần ưu tú!"

"Đến nay, sau mấy nghìn năm, người Nước Oa đã hoàn toàn lột xác, tự xưng là Đại Hòa Thần Tộc! Còn Đại Hạ thì sao? Vẫn tự huyễn hoặc mình là hậu duệ của Rồng, con cháu của Viêm Hoàng, nhưng thực chất đó chỉ là những lời nói suông nực cười và vô nghĩa!"

Mộ Dung Phục không ngừng buông lời chế nhạo.

Nghe những lời cay độc đó, nội tâm Ngô Đại Bàn đau đớn khôn nguôi, không biết phải đáp lại thế nào. Cuối cùng, gã chỉ có thể thốt ra một câu đầy chua xót:

"Con không chê mẹ khó, chó không chê chủ nghèo ... "

"Đó chẳng qua chỉ là cách nói đầy ảo tưởng của cậu mà thôi! Rồi sẽ có ngày, cái gọi là Bát Đại Cổ Tộc của các cậu sẽ hoàn toàn bị xóa sổ trong dòng chảy của thời gian. Còn gia tộc Mộ Dung chúng tôi thì sẽ ngày càng lớn mạnh, vũ hóa phi thăng, trường tồn cùng với thế giới này!"

Mộ Dung Phục khẳng định chắc nịch.

Ngô Đại Bàn biết rằng mình không thể nào lay chuyển được suy nghĩ của Mộ Dung Phục. Gã đành ôm quyền chào Lâm Phong một cái, rồi quay người định rời đi.

"Tôi đã cho phép cậu đi chưa?"

Mộ Dung Phục đột nhiên lên tiếng, chặn đường Ngô Đại Bàn.

"Mày còn muốn thế nào nữa?"

Ngô Đại Ban lap tức tỏ ra cảnh giác.

"Những lời cậu vừa nói khiến tôi rất không vui. Hãy để lại một cánh tay của cậu rồi hãy đi!"

Mộ Dung Phục lạnh lùng ra lệnh.

"Đừng có mơ!"

Ngô Đại Bàn từ chối dứt khoát, không chút do dự!

Mặc dù đối với một tu giả, việc mất đi một cánh tay cũng không phải là chuyện gì quá to tát, bọn họ có thể dùng linh khí để tái tạo lại bất cứ lúc nào. Nhưng vấn đề là, hiện tại quảng trường Tây Hải này đang đông nghịt người!

Sau sự việc vừa rồi, vô số ánh mắt từ khắp nơi đang đổ dồn về phía này!

Nếu bây giờ gã tự chặt đi một cánh tay của mình, thì chẳng khác nào tự vả vào mặt, làm mất hết thể diện của cả gia tộc!

"Chuyện này không phải do cậu quyết định!"

Mộ Dung Phục cười lạnh một tieng, rồi trực tiếp vươn bàn tay to lớn của mình ra, định chụp lấy cánh tay phải của Ngô Đại Bàn.

Ngô Đại Bàn muốn chống cự, nhưng gã kinh hoàng phát hiện ra, không biết từ lúc nào, một luồng uy áp kinh người thuộc về cường giả Hợp Thể Cảnh đã khóa chặt lấy cơ thể gã, khiến gã không thể cử động dù chỉ một chút!

"A !!! "

Lên google tìm kiếm từ khóa truyenazz để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!

Nhấn Mở Bình Luận
Tham gia group Facebook: Phố Truyện - Đọc truyện chữ mới nhất để đọc truyện sớm nhất và yêu cầu truyện mà bạn muốn!
Các bạn thông cảm vì website có hiện quảng cáo để vận hành và duy trì
Mọi người vẫn ủng hộ chúng tớ để ra chương sớm nhất nhé!