Bởi anh ta biết Lâm Phong không phải loại người khoac lác để thể hiện!
Nhưng mà ...
Rõ ràng bản thân đã nỗ lực đến thế, tại sao khoảng cách với tiểu sư đệ lại ngày càng xa !?
"Không ngờ Bạch Phi Vũ là cậu giả dạng, nói thế thì Inukawa Jiro biến mất không tung tích, cậu giết rồi sao?"
Phùng Mục Trần hỏi.
"Không không, Inukawa Jiro cũng là tôi giả dạng!'
Lâm Phong lắc đầu.
Chuyện đã tới mức này, cũng không cần phải che giấu gì nữa.
“Đều là cậu?"
“Đúng vậy, đều là tôi ... "
Dừng một chút, Lâm Phong nói với ẩn ý sâu xa: "Lý do tôi đổi thân phận là vì đại sư huynh. Không lâu trước, anh ấy gặp tôi và nói rất nhiều chuyện ... "
"Thì sao? Cậu muốn nói gì?"
"Tại sao anh lừa tôi đến đây?"
"Lừa gì chứ? Chẳng lẽ cậu không muốn tới để trả thù cho tam sư huynh và tứ sư huynh sao?"
Phùng Mục Trần lạnh lùng cười một tiếng.
Lâm Phong nghe vậy thì sững người, nhất thời không biết nói gì.
"Tiểu sư đệ, sẽ có một ngày tôi vượt qua cậu ... "
Phùng Mục Trần để lại câu nói này rồi quay đi thẳng.
Lâm Phong nhìn theo bóng lưng của lục sư huynh dần khuất, hỏi: "Chúng ta vẫn còn là sư huynh đệ tốt đúng không?"
Phùng Mục Trần dừng bước, thần sắc phức tạp: "Sau khi tôi chết một lần, tôi đã nhìn thấu hết mọi chuyện, chấp niệm duy nhất của tôi chính là cậu."
"Nên cậu thấy thế nào thì sẽ thế đó, nếu cậu thấy không phải, thì cũng không cần thiết nữa ... "
Rất nhanh, Phùng Mục Trần biết mất khỏi tầm mắt Lâm Phong
Lâm Phong bỗng thấy cảm xúc dâng trào, bất giác nhớ lại lần đầu tiên xuống núi, lần đầu tiên gặp Lục sư huynh, trong lòng lại dâng lên một nỗi mất mát khó tả.
"Nếu đời người chỉ như lúc ban đầu gặp gỡ, thì sao lại phải buồn vì cơn gió thu thổi chiếc quạt vẽ hoa."
"Anh Lâm, nếu anh ấy tiết lộ thân phận của anh thì sao ... "
Lên google tìm kiếm từ khóa truyenazz để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!