Nghe những lời này, ánh mắt Lâm Phong khẽ động. Sau một hồi cân nhắc thiệt hơn trong lòng, cuối cùng anh lên tiếng:
“Hợp tác với cô cũng được thôi, nhưng tôi đã hứa với Ma Lị, phải giúp cô ấy giành được vị trí Thiếu tộc trưởng. Cô có bằng lòng nhường bước không?"
“Lâm Phong!"
Giọng Ma Tú trở nên gấp gáp, ả trầm giọng nói:
“Não cậu có vấn đề à? Ma Lị thì có điểm nào hơn được ta chứ? Bàn về nhan sắc, ta không hề thua kém. Bàn về gia thế, ta bỏ xa con nhỏ đó cả vạn dặm! Còn về khoản thân hình ... thì cậu tự nhìn cũng biết rồi đấy, ta ít nhất cũng hơn nó hai cup!"
“Thậm chí, nếu cậu muốn, ta cũng có thể làm ấm giường cho cậu!”
“Việc quái gì cậu cứ phải đâm đầu vào một mình con Ma Lị đó thế?"
“Vậy sao? Tiếc là tôi lại thuộc tuýp người cố chấp ... một khi đã hứa thì sẽ không bao giờ nuốt lời!" Lâm Phong thản nhiên đáp.
Nghe vậy, Ma Tú nhìn sâu vào mắt Lâm Phong một cái, không nói thêm lời nào, dứt khoát xoay người rời đi.
Sau khi Ma Tú đi khỏi, Lâm Phong mới thở hắt ra một hơi, rồi lại tiếp tục ngồi khoanh chân tu luyện.
Ở một diễn biến khác.
Trong một căn phòng thoang thoảng hương thơm, ánh sáng dịu nhẹ.
Tuyết Hồng Dao đang ngồi trước gương trang điểm, qua tấm gương đồng, bà ta ngắm nhìn vết cắn trên cổ mình ...
Lúc này, vết cắn sâu đến mức thấy được cả mạch máu trước đó đã hồi phục, chỉ để lại một dấu hôn đỏ hệt như quả dâu tây.
Nghĩ lại chuyện xảy ra đêm qua, trong lòng bà ta lại dâng lên một nỗi căm hận, nghiến răng nghiến lợi.
“Tên nhãi thối tha! Dám cắn mình, lại còn dám tát mình nữa chứ ... "
“Đừng để bà đây có cơ hội, nếu không bà nhất định sẽ trói ngươi lại, lấy roi da quất cho chết!”
Tuyết Hồng Dao tưởng tượng ra cảnh mình cầm roi da quất Lâm Phong, tâm trạng bỗng tốt lên hẳn.
Bà ta cố gắng ổn định lại cảm xúc, bắt đầu quan sát kiểm tra bên trong cơ thể, phát hiện ra tinh khí mà mình vất vả tích lũy bấy lâu đã hao hụt mất ít nhất một phần ba!
Tuyết Yêu vốn khác với con người.
Họ tu luyện dựa vào tinh hoa của trời đất, nhật nguyệt, hoặc hấp thụ bản nguyên tinh khí của tu giả. Hấp thụ càng nhiều, thực lực càng mạnh, nên một khi đã mất đi thì rất khó bù lại!
"Bây giờ thực lực của mình đã suy giảm nhiều như vậy ... Nếu để Ma Chủ biết được."
Tuyết Hồng Dao không biết đã nghĩ đến điều gì, trong đôi mắt đẹp ánh lên vài phần bất an.
Và đúng lúc này.
Vù~
Không gian khe dao động.
Bóng dáng của Ma Chủ chậm rãi xuất hiện giữa căn phòng.
"Ông đến đây làm gì?" Tuyết Hồng Dao lạnh lùng hỏi.
Ma Chủ dường như đã quen với thái độ này của Tuyết Hồng Dao nên không hề tức giận, lão ta chỉ cười khẽ một tiếng:
"Ta là phu quân của ngưoi, ta đến chỗ ngươi vốn là chuyện bình thường còn gì?”
“Bớt giở cái giọng đó với ta! Có chuyện gì thì nói thẳng đi!" Tuyết Hồng Dao hừ lạnh.
Lên google tìm kiếm từ khóa truyenazz để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!