Đồng thời, trong chỗ sâu của hư không.
Vài tồn tại khủng bố mở mắt, nhìn về nơi Lâm Phong biến mất, ánh mắt mang theo vài phần suy tư.
"Tên nhóc vừa rồi là ai? Hình như hắn phát hiện ra sự tồn tại của chúng ta."
"Ha ha ... ông nghĩ có thể sao? E rằng chỉ tình cờ quay đầu mà thôi, muốn phát hiện ra chúng ta, ngoài mấy kẻ như Thánh nữ Dao Quang, Thiếu miếu chủ kia, còn những kẻ khác chắc chăn không làm được."
"Nói cũng đúng! Lần này có chúng ta tọa trấn, những người đi vào kia đều chỉ tính là mồi câu, hy vọng có thể dẫn ra được vài con cá lớn .. "
"Khặc khặc, bí mật thành tiên a! Thứ chuyện làm máu người ta sôi sục ... Hình như ngay cả mấy đại nhân vật được xưng là 'người đánh cờ cũng đã bắt đầu chú ý đến nơi này rồi ... "
Bên trong Băng Xuyên Tuyết Nguyên, lớp tuyết tích dày hơn một mét.
Đa số tu giả ban đầu đều chọn tiêu hao linh khí để đạp không bay đi, nhưng nơi này linh khí lại cực kỳ mỏng manh, nên chẳng bao lâu sau, cả đám tu giả đều buộc phải đáp xuống mặt đất, gian nan bước đi.
Mà trên một bề mặt tuyết ở đâu đó, lại có một chiếc phi hành thuyền chậm rãi lướt đi.
Thân thuyền được chế tạo hoan toàn từ khoang thạch quý hiếm Kim Nham, cực kỳ cứng rắn, chỉ cần năng lượng duy trì đủ, thì cho dù là tu giả Đại Thừa cũng khó lòng phá vỡ được phòng ngự.
Trong khoang thuyền, nhiệt độ ấm áp dễ chịu, các tiện nghi sinh hoạt đều có
đủ.
Điều khiến người ta chú ý nhất chính là ở góc khoang thuyền lại chất đống hơn mười tấn cải thảo ...
“Khặc khặc khặc, may mà ông đây thông minh, mượn được cái pháp khí phi hành này từ chỗ Thanh Yêu Vương, bằng không đã bị lạnh chết từ lâu rồi."
Rồng Ngốc ngồi vắt chân trước lò sưởi, vừa gặm cải thảo, vừa đắc ý nói.
Là một con Giao Long thuộc tính hoa lại từng chịu đạo thương, han vốn sợ lạnh nhất.
"Chú Rồng Ngốc, ba cháu rốt cuộc đang ở đâu vậy?"
Bên cạnh, một bé gái mặc bộ đồ thú bông thỏ trắng lông xù, cất tiếng hỏi trong veo.
“Khặc khặc ... ba con đã biến mất bảy ngày, e là chết rồi."
Rồng Ngốc nhe răng cười hì hì trả lời.
“Ba chú mới mới chết á!"
Tiểu Luyến Luyến phụng phịu, gương mặt nhỏ nhắn hằn rõ sự giận dỗi.
"Ba chu đung là chết rồi, từ thoi thượng cổ đã chang còn rồi!"
Rồng Ngốc trả lời tỉnh bơ.
Tiểu Luyến Luyến nghe vậy liền mím chặt môi, đôi mắt to tròn linh động dần dần ươn ướt, giọng run rẩy:
"Chú Rồng Ngốc ... ba cháu sẽ không thật sự chết rồi sao."
"Cái này thì khó nói lắm! Ba con quá hung hãn, bảy ngày trước dám giết con cháu chính tông của mấy đại thế lực ngay tại đại hội Quan Tài Đồng, bị người ta ám sát báo thù cũng là chuyện bình thường thôi. Tất nhiên, nếu ba con không sao, thì giờ chắc đã lẩn trốn vào một góc nào đó rồi. Chúng ta tạm thời cũng không tìm thấy!”
Rồng Ngốc nói.
"Chú Rồng Ngốc, cháu cầu xin chú, chú nhất định phải cứu ba cháu, cháu chỉ có một người ba này thôi."
Tiểu Luyến Luyến nước mắt giàn giụa, đau lòng khóc.
Lúc này, bên cạnh Tiểu Luyến Luyến là một người phụ nữ hiền dịu, mặt mộc thanh tú, cung tha thiết cầu khẩn: "Anh Long, chuyen của Lâm Phong xin nhờ anh, từ trước đến nay chưa từng có lần nào anh ấy mất tích lâu như vậy ... toi thật sự rất lo lắng ... "
“Lo lắng thì cũng vô ích thôi, có vài chuyện một khi đã làm thì phải trả giá. Nhưng hai mẹ con co cứ yên tam, chỉ cần Lam Phong còn sống, thì Yêu tộc ta nhất định sẽ bảo vệ hắn toàn vẹn."
Rồng Ngốc ném cây cải thảo trong tay đi, đứng dậy bước đến khoang điều khiển phi thuyền, nhìn xuyên qua cửa kính, phóng mắt về phía thế giới trắng xóa mênh mông ngoài xa.
Ba ngày trước!
Hắn thật sự không chịu nổi tiếng thì thầm lải nhải bên tai của Tiểu Luyến Luyến nữa, nên mới dẫn con bé cùng Trần Y Nặc đi vào Băng Xuyên Tuyết Nguyên, định tìm kiếm tung tích Lâm Phong ...
Lên google tìm kiếm từ khóa truyenazz để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!